Dù tôi đã được đi trên rất nhiều chuyến thuyền để vượt thác nhưng lần mà tôi nhớ mãi không quên là lần vượt thác trên con thuyền của dượng HƯƠNG thư. Tôi vừa cảm nhận đc vẻ đẹp của thiên nhiên nơi tôi sống và vẻ đẹp của người dân nơi đây dượng Hương Thư.
Thuyền chúng tôi rẽ sóng lướt bon bon trên sông để về nhanh cho kịp, có bãi dâu trải ra bạt ngàn đến xa tít và những chiếc thuyền khác chở đầy thứ như cau tươi, dây mây,...xuôi chậm chậm. Thuyền chúng tôi càng về ngược vườn tước càng um tùm như cảnh báo về sự nguy hiểm phía trước. Dương sai bọn tôi đi nấu cơm để chắc bụng vì mùa này nước to phải chống liền tay ko phút hở. Đột nhiên nước từ trên cao phóng giữa hai vách đá dựng đứng chảy đứt đuôi rắn tôi như choáng ngợp và lo sợ nhưng dượng hương thư với kinh nghiệm lâu lăm đánh trần đứng sau tay lái co người phóng chiếc sào xuống lòng sông nghe xoạc một tiếng thép đã cắm vào sỏi, dượng ghì chặt đầu sào, lấy thế giúp cho hai người còn lại phóng xào. Chiếc xào dượng cắm cong lại thuyến như bị đẩy xuống để quay lại phía Hòa Phước.
Dượng thả xào rút xào rập ràng nhanh như cắt giúp con thuyền cố định lại người dượng như một pho tượng đồng bắp thịt cuồn cuộn quai hàm bạch ra cặp mắt nảy lửa ghì trên ngọn xào như một hiệp sĩ trong truyện cổ khác hẳn với lúc dượng ở nhà nói năng nhỏ nhẹ tính nết nhu mì ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ.
Cả đoàn gắng hết sức mình cho đến tận chiều tối mới vượt khỏi thác Cổ Cò.
Cả đám người mệt nhoài thở không ra hơi nhìn về dòng thác mới vượt quanh co dọc những núi cao sừng sững. Dọc sườn núi có những cây to như dang tay đón con cháu gọi về phía trước. Đi qua hết lớp núi , đồng ruộng mở ra chúng tôi vượt thác thành công và đến trung phước.
Đó là lần vượt thác của tôi vs dượng hương thư người mà tôi nể phục nhất trong cuộc đời mình và cũng là lần vượt thác gay go nhất của tôi.