Bài làm
“Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.”
Trong gia đình ai cũng quan tâm chăm sóc cho em, dành cho em tình cảm sâu nặng nhưng người luôn kề bên em lúc em buồn hay vui đó chính là mẹ .
Mẹ em năm nay 36 tuổi, nghề của mẹ khá đơn giản nhưng mẹ cũng ít khi rảnh rỗi vì phải đi làm thêm ngoài giờ để kiếm tiền chăm lo cho chúng em . Dáng mẹ không cao , mẹ cũng không đẹp có thể đối với ai đó mẹ là như vậy nhưng đối với em , trong mắt em mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời không ai có thể bằng mẹ . Mẹ là một nàng tiên luôn che chở , đùm bọc , yêu thương em chính vì thế em yêu mẹ rất nhiều
Những lúc em ốm đau mẹ luôn ở bên cạnh em, mẹ có thể thức thâu đêm vì lo lắng cho em :
“ Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời ”
Những câu thơ ấy cũng đã đủ để nói về tình yêu thương của mẹ với em . Em cũng cảm thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ bất hạnh mồ côi mẹ vì chỉ có mẹ là tuyệt vời nhất trong mỗi con người chúng ta .
Trước kia lúc em còn nhỏ chưa biết điều , khi bị mẹ mắng em cảm thấy ghét mẹ, ức mẹ, căm thù mẹ và cảm thấy chẳng cần mẹ mình cũng sống tốt . Khi đó em bắt đầu học lớp 2, chỉ vì nói chuyện trong giờ mà em bị cô nhắc nhở và báo tin cho mẹ . Mẹ em biết nên tha cho lần đầu . Nhưng đến lần thứ 2 em vẫn tái phạm và bị mẹ phạt nhẹ . Đến lần thứ ba mẹ em vừa đánh vừa quát mắng em . Lúc đó em chỉ muốn bỏ nhà ra đi cho khuất mắt mẹ , để mẹ khỏi phải tìm thấy mà ngứa mắt . Rồi tự nhiên em nảy ra một suy nghĩ hồ đồ : “Không biết mình có phải con của mẹ không nhỉ mà nếu phải thì sao mẹ phải đánh nhiều thế chắc mình chỉ là con rơi bị mẹ nhặt về nuôi thôi ý mà kiểu gì thì sau này mẹ cũng đuổi mình đi nên bây giờ thích làm gì mà chẳng được” Em vẫn ngang bướng và không nghe lời mẹ . Nhiều khi ngồi học tự nhiên nước mắt em chảy ra rồi phát ra những suy nghĩ như : mẹ là một bà phù thủy độc ác nếu không phải con của mẹ thì mẹ đừng đánh chứ . Đã có nhiều lần em bị điểm kém và làm mẹ cực kì thất vọng nhưng cái suy nghĩ đó vẫn giữ nguyên trong đầu em : Thất vọng về con thì mẹ vẫn còn em Bống mà mẹ kì vọng vào nó đi đừng phụ thuộc vào con làm gì nữa. Lúc đó em không hề biết mẹ buồn bã như thế nào . Đến năm em lên lớp 4 , em được học bài về tình mẫu tử và câu nói : “Yêu cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi” . Bây giờ khi đã lớn lên em mới ngộ nhận và rất hối hận vì những lời nói của mình khi đó em mong rằng có thể quay lại thời gian trước kia nói với mẹ lời xin lỗi chân thành . Mẹ suốt ngày đi làm kiếm tiền nuôi mình ăn học,bận bịu làm hết việc này tới việc kia chỉ vì mình mà mình lại nghĩ ra những lời lẽ ngang ngược về mẹ như vậy . Sao hồi đó em không nghĩ rằng : Mẹ đánh mình để mình học hỏi lần sau rút kinh nghiệm thôi thì bỏ qua lần này vậy , lần sau mình cố gắng hơn . Giờ nghĩ lại thì thấy mình thật là ngốc là một đứa con bất hiếu .
Mẹ ơi con xin lỗi , con yêu mẹ nhiều lắm ! Đứa con bất hiếu có óc mà không có suy nghĩ mong mẹ tha tôi và con biết tấm lòng mẹ luôn mở rộng và vô cùng ấm áp mà . Mẹ ơi, mãi yêu con nhé ! Yêu mẹ nhiều nhiều . Con sẽ luôn cố gắng học tập tốt để không phụ lòng mẹ và công lao mẹ nuôi con khôn lớn từng ngày . Nhất định sau này con sẽ trả ơn mẹ và đền bù lại cho mẹ gấp bội lần bây giờ mẹ nhé !