câu đối này của bà Đoàn Thị Điểm ra cho Trạng Quỳnh. số là thế này, Quỳnh đi theo học 1 ông thầy đồ, ông này có cô con gái rất xinh tên là Đoàn Thị Điểm. Quỳnh trong lòng nhìn rất ưng ý nên thích. nhưng phải nỗi cô Điểm là 1 người rất ghê gớm, biết Quỳnh thích mình nhưng nhiều lần cố làm cao, và là con gái thầy đồ lại sẵn có đầu óc thông mình hơn người nên nhiều lần cho Quỳnh những vố đau điếng. Quỳnh tức lắm, đường đường là đàn ông con trai mà lại chịu thua 1 đưa con gái. 1 hôm Quỳnh đi chơi về thấy trong phòng tắm của thầy đồ có tiếng nước xôi, biết là cô Điểm đang tắm. Quỳnh định bụng trêu cô 1 phen. thế là Quỳnh ta cứ đứng ngoài đập cưâ ầm ầm vẻ như muốn vào phòng tắm lắm. đập 1 hồi thì cừa cũng long ra. Quỳnh thấy cái gì thì ai cũng biết. nhưng cô Điểm chẳng phải vừa, liền nói: "Ta đưa ra cho mi 1 câu đối, mi không đối nổi ta phạt mi". Quỳnh đồng ý, cô Điểm ra câu đối: "Da trắng vỗ bì bạch". Quỳnh ngẩn người vì vế đối quá hiểm. trong tiếng Hán, "bì bạch" cũng có nghĩa là "da trắng" (bì là da, bạch là trắng mà), mà lại là từ láy, chỉ có 5 chữ. vế đối là được đưa ra vào lúc cô Điểm đang tắm, tiếng nước phát ra nghe bì bạch trên làn da trắng của cô.
Quỳnh ta có lẽ 1 phần vì ngắm cô Điểm nữa nên lại đành chịu thua 1 lần nữa. còn chuyện Quỳnh bị phạt như thế nào thì mình cũng không nhớ rõ lắm.
thực ra đến bây giờ thì vế đối của bà Đoàn Thị Điểm đã có lời giải
Da trắng vỗ bì bạch
Rừng sâu mưa lâm thâm (rừng là lâm, sâu là thâm, lâm thâm là từ láy mà)