Bài thơ qua đèo ngang của bà huyện thanh quan là 1 tác phẩm hay của dòng văn học trung đại. Cái hay của bài thơ là sử dụng bút pháp mượn cảnh tả tình để gửi gắm nổi buồn cô đơn và tâm sự hoài cổ thầm kín. Đó là cảnh vật thiên nhiên đèo ngang lúc chiều tà. Thời điểm mà cả thiên nhiên hoang sơ, heo hút. Cỏ cây chen lá đá chen hoa. Thấp thoáng bóng dáng thưa thớt của con người, giữa cảnh trời mênh mông nước bao la thì con người lại càng cô đơn, nhỏ bé. Bài thơ thể hiện bút pháp tả cảnh ngụ tình điêu luyện và việc sử dụng thể thơ Thất ngôn bát cú đường luật đạt đến chuẩn mực cao nhất trong thơ cổ.