Dế Mèn vốn là 1 thanh niên cường tráng , với đôi càng mẫm bóng , đôi cánh dài kín xuống tận chấm đuôi , mỗi khi vỗ cánh nghe thấy tiếng phành phạch giòn giã . Khi Dế Mèn đi bộ thì cả thì cả người rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương dk và rất ưa nhìn.
Đầu Dế Mèn to và nổi từng tảng , hai cái răng đen nhánh, sợi râu dài và uốn cong 1 vẻ rất đỗi hùng dũng . Tính tình Dế Mèn thích cà kiệu với tất cả mọi người. Bà con lối xóm ko ai thích to tiếng với Dế Mèn chính vì vậy mà Dế Mèn càng tưởng mình là 1 tay ghê gớm đứng đầu thiên hạ.
Cạnh nhà Dế Mèn có 1 chú Dế Choắt, vốn bẩm sinh đã yếu đuối , ở trong 1 cái hang sát mặt đất.
Một lần Dế Mèn sang chơi , thấy Dế Choắt sống cẩu thả và nhà cửa tuềnh toàng . Dế Mèn tỏ ý coi thường , nên mặt dạy đời
Thấy thế Dế Choắt bèn than rằng : "Anh đã nghĩ thương em thế thì hay là anh đào cho em một cái ngách sang bên nhà anh , phòng khi tối lửa tắt đèn , em chạy sang nhà anh."
Dế Mèn ko chủ bận tâm bỏ về.
Một hôm trời mưa rất to . Bỗng chị Cốc từ dưới đầm bay lên đậu gần hang Dế Mèn . Vốn tính thích trêu chọc , Dế Mèn cất tiếng hát trêu tức chị Cốc . CHỊ Cốc tức lắm bèn lên tiếng :" Mày vừa cạnh khoews gì tao ". Dế Mèn sợ quá chui tọt vào hang. Nhìn quanh ko thấy ai, một lúc sau chị phát hiện ra Dế Choắt đang loay hoay trong của hang. Chị quát lớn ;" Mày vừa nói gì ". Mắc dù Dế CHoắt van lạy xin tha nhưng chị Cốc cứ liên tục giáng mỏ vào người của Dế Choắt . Dế Choắt đau quá kêu váng lên . Sau khi đã hả tức , chị Cốc bay đi.
Biết chị Cốc đã đi rồi , Dế Mền mon men bò ra khỏi hang và đến bên Dế Choắt. Lúc này , Dế Choắt ko dậy được nữa, nằm thoi thóp trong hang. Trước khi chết , Dế Choắt nói với Dế Mèn :" Ở đời mà có thói hung hăng, bậy bạ, có óc mà ko biết nghĩ thì sớm muộn cũng mang vạ vào mình" . Thế rồi Dế Choắt tắt thở
Đau đớn trước cái chết của bạn và ăn năn trước hành động của mình. Dế Mèn đứng lặng trước cái chết của bạn và nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.