Với bố mẹ, sự quan tâm đến hàng xóm đã ít thì đối với con trẻ, chúng càng tỏ ra thờ ơ. Chính cách sống “đèn nhà ai nấy tỏ” của các ông bố, bà mẹ là nguyên nhân chính khiến trẻ em thành phố ít quan tâm đến những người hàng xóm, láng giềng. Điều này có thể dễ dàng nhận thấy qua việc hỏi trẻ con ở thành thị tên người nhà bên cạnh là gì, chắc chắn nhiều em lắc đầu không biết. Ngược lại ở nông thôn, khi hỏi một người ở “đầu làng, cuối xóm”, thậm chí ở xã bên cạnh là ai, thì các cháu vẫn có thể nói vanh vách.
Nhiều chuyên gia cho rằng, bố mẹ trẻ ít quan tâm đến việc giao lưu với hàng xóm là rất đáng lo, bởi họ đi làm cả ngày sau đó về đến nhà là “nhốt kín” trẻ trong nhà. Nếu chẳng may có vấn đề gì xảy ra, các cháu chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ mà không thể nhờ vào ai khác được. Còn ở nông thôn, các em có thể tự mình sang nhà hàng xóm chơi với lũ bạn, bố mẹ chưa về vẫn đảm nhiệm việc nhà đến nơi, đến chốn. Phải chăng trẻ thành thị đang mất dần tình cảm hàng xóm, láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau?
Sự vô cảm hay thờ ơ của trẻ có thể sẽ dẫn đến sự phát triển nhân cách khi trưởng thành, để lại dấu ấn đặc biệt. Ban đầu là sự không quan tâm của cha mẹ với láng giềng, dần dần hình thành thói quen đó ở trẻ. Thói quen này sẽ in đậm trong nếp sống, nếp nghĩ, hành vi, dẫn đến xem chuyện đó rất bình thường. Trẻ sẽ dần quen với suy nghĩ “đèn nhà ai nấy tỏ”, không muốn giúp đỡ, tương trợ những người xung quanh khi họ cần.