Sinh năm 1951 ở miền đất trung du Phú Thọ, nhưng nhạc sĩ Đỗ Hoà An (tên thật là Đỗ Văn Đồng) lại yêu biển đắm say. Không biết có phải vì thế mà năm 1971, sau khi tốt nghiệp Trường Âm nhạc Việt Nam, ông đã quyết định về Đoàn ca múa nhạc Quảng Ninh công tác. Đến năm 1990, ông tham gia giảng dạy âm nhạc tại Cung Thiếu nhi Quảng Ninh và từ năm 1995 là giảng viên âm nhạc tại Trường Cao đẳng Văn hoá nghệ thuật và Du lịch Hạ Long. Trong những năm ở Quảng Ninh, Đỗ Hoà An chính là nhạc sĩ đã có nhiều công lao phát hiện, đào tạo những tài năng âm nhạc cho tỉnh, như ca sĩ Ngọc Anh, Hồ Quỳnh Hương, Hoàng Thái, Hoàng Tùng, Tuấn Anh, Hà Hoài Thu… Trong công việc, ông nghiêm túc, trách nhiệm. Trong sáng tác nghệ thuật, ông là người nghệ sĩ giàu cảm xúc. Với tâm hồn tinh tế nhạy bén, say mê, yêu đời, ông đem đến cho người yêu nhạc sự rung động sâu sắc qua từng ca khúc.
Tổng số ca khúc mà ông sáng tác cho đến nay khoảng 500 bài, với nhiều chủ đề khác nhau: Về Tổ quốc, về Đảng, Bác Hồ, về biển đảo, về mái trường, thầy cô và nhiều ca khúc viết cho thiếu nhi. Chiếm số lượng nhiều hơn cả là những ca khúc viết về quê hương và con người Quảng Ninh. Ông nói, đó là nguồn cảm hứng vô tận cho những sáng tác của ông. Hơn 40 năm qua, tình yêu của ông với quê hương Quảng Ninh được trải lòng qua từng ca khúc sáng tác, vẻ đẹp của mảnh đất Quảng Ninh, con người Quảng Ninh, của cuộc sống Vùng than, của non nước Hạ Long đã đi vào các ca khúc của ông, được công chúng đón nhận, yêu thích.
Trong ca khúc ông viết, từng địa danh trên mảnh đất Quảng Ninh yêu dấu đều được nhắc đến với niềm tự hào, trân trọng. Những cái tên Trà Cổ, Móng Cái, Bình Liêu, Cẩm Phả, Hạ Long, Bãi Cháy, Vàng Danh, Yên Tử, Cô Tô… được nhạc sĩ ghi lại bằng xúc cảm tha thiết của người nghệ sĩ, bằng những ca từ chắt lọc, sâu lắng. “Lên cao để thấy Yên Tử ngàn năm một coi thiêng, lên cao để thấy, mái chùa cong cong gánh nặng thời gian…” (Cõi thiêng), hay “Trà Cổ ơi, ngàn năm cát không quên vết chân trần, giọng hò ngư dân trôi vào đêm vắng khơi xa” (Hoa xương rồng).
Có những ca khúc, nhạc sĩ Đỗ Hoà An viết trong những hoàn cảnh đặc biệt và để lại dấu ấn khó phai, như ca khúc “Người chiến sĩ đứng gác trên đảo Cô Tô” và “Cô Tô nhớ Bác”... Ca khúc được nhiều người yêu thích, nhiều ca sĩ thể hiện thành công trong các cuộc hội diễn, trở thành bài hát “đi cùng năm tháng” của chiến sĩ Biên phòng Quảng Ninh.
Cũng như nhiều nghệ sĩ khác, non nước Hạ Long cho ông nguồn cảm hứng sáng tác, tạo nên nhiều tác phẩm sâu lắng. Nói về Quảng Ninh, về Hạ Long, không ai không biết những lời ca quen thuộc trong bài “Hạ Long biển nhớ”: “Đã mấy mùa than anh chưa về với biển, về với Hạ Long gió lộng mây hồng, có phố thợ chênh vênh lưng núi, có dải lụa sương mờ Tuần Châu… Hạ Long mênh mông là thế, để ai mê mải mái chèo. Hạ Long bão giông là thế, để ai ngất ngây thuyền say…”. Ca khúc được mọi người Quảng Ninh yêu thích, đến mức nhiều người gọi đùa là “Hạ Long ca”...
Con người Quảng Ninh, con người Vùng than trong ca khúc của nhạc sĩ, gần gũi, thân quen “Nghe tiếng nói đã biết người vùng than, nhìn hình dáng đã nhận ra ngay người vùng biển. Dù ta đi đâu về đâu làm sao quên được tiếng nói nụ cười quê than”. (Nhịp cầu nối những khoảng cách); là hình ảnh người ngư dân bám biển, là người thiếu nữ Hạ Long, là người thợ vất vả ngày đêm nhưng tâm hồn lãng mạn thi vị “Chỉ có anh người thợ mới nghe thấy tiếng thì thầm của than, chỉ có anh người thợ tháng năm vui buồn cùng than…” (Tâm sự với tầng than). Là hình ảnh người lính đang vững tay súng bảo vệ biên cương Tổ quốc: “Áo bạc vai để xanh trời xanh cây, vẫn rừng sâu thẳm nơi hải đảo xa xôi. Đồng đội ơi! Những dấu chân nơi địa đầu Tổ quốc… giông tố thác ghềnh là nơi các anh đứng” (Nơi anh đứng).
Nét đẹp của quê hương Quảng Ninh trong tác phẩm của nhạc sĩ Đỗ Hoà An còn là truyền thống cách mạng quật cường của người công nhân Vùng mỏ, là niềm tin với Đảng, với Bác Hồ khi ông viết các ca khúc: Đảng là mùa xuân người thợ; Vùng than nhớ Bác; Bác Hồ sống mãi với thợ mỏ vùng than…