Người phụ nữ Việt Nam muôn đời nay luôn được ngợi ca bởi vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo, và tâm hồn đôn hậu bao dung nhưng số phận lại nhiều éo le, oan trái. Điều đó được thể hiện rõ nhất qua 2 tác phẩm"Chuyện người con gái Nam Xương" và "Bánh trôi nước". Trước hết họ đều là những người phụ nữ " tính đã thùy mị nết na lại thêm tư dung tốt đẹp". Không những thế họ còn là người phụ nữ hết mực yêu thương chồng con, thủy chung và là người con dâu hiếu thảo. Đáng lẽ ra họ phải được sống hạnh phúc bên những người thân yêu của mình. Nhưng không, trong chế độ xã hội phong kiến, họ luôn bị coi thương, rẻ rúng. Số phận họ lại phải sống trong cảnh" Bảy nổi ba chìm" lận đận, bấp bênh, trôi nổi giữa dòng đời vô định. Thậm chí không có quyền quyết định hạnh phúc của mình. Số phận của họ quá bèo bọt. Chứng tỏ, một xã hội "Trọng nam khinh nữ", đầy rẫy những bất công ngang trái: đó là nơi không có chỗ dung thân cho những tâm hồn đẹp đẽ, cao thượng. Ca ngợi người phụ nữ là tinh thần nhân đạo mà 2 tác giả đã góp một tiếng nói để đòi quyền sống, được hưởng hạnh phúc của người phụ nữ VN dưới chế độ phong kiến suy tàn. Vì thế mà các tác phẩm đã đi suốt những năm tháng lịch sử thăng trầm của dân tộc .