“Gió bấc thổi lạnh quá
Cây đứng run bên đường
Những bông hoa đào nhỏ
Vẫn nở hồng trước sân
Hoa bảo: Đông đã hết
Tết sắp tới nơi rồi.”
Đầu xuân, những cơn gió bấc vẫn còn luyến lưu đất trời nên ào qua từng đợt lạnh buốt. Nhưng cây đào trước sân nhà em chẳng ngại cái lạnh của gió, đào vẫn đâm lộc xanh, nảy chồi non để đón Tết về.
Cây đào này được ông em mua về từ độ Tết năm ngoái. Thoạt nhìn, em đã ấn tượng ngay bởi hình thù uốn lượn của cây và của cành. Ông bảo từ nay, cây đào sẽ cùng gia đình mừng năm hết Tết đến. Và chỉ sau một năm, cây đào đã cao chừng hai, ba mét. Rễ đào cắm sâu vào đất trong chiếc chậu sứ màu đỏ gạch. Thân cây đào chỉ to bằng bắp tay người lớn nhưng được uốn lượn khúc khuỷu tựa như một con rắn dựng ngược. Con rắn đặc biệt này khoác trên mình lớp da màu nâu đen, xù xì. Cây đào có muôn vàn các cành lớn nhỏ. Nhưng cành nào cũng mọc ngang ra một đoạn rồi vươn cong, hướng lên trời như những cánh tay đang đón nắng, đón mưa.
Trước những cơn gió bấc vẫn chưa ngừng thổi, đào vẫn nảy chồi non. Đây cũng là lúc những búp đào bắt đầu trổ. Khi nắng mới rọi chiếu, búp đào như bừng tỉnh, đua nhau mở mắt để bung nở. Mỗi bông đào có năm cánh. Cánh đào màu hồng phai, mịn màng. Nhìn hoa, em cứ nghĩ đến đôi môi hồng hào, chúm chím của các em nhỏ. Những đôi môi chúm chím ấy mọc xen vào những chiếc lá xanh. Nhờ nắng, chồi non bây giờ đã biến thành vô vàn chiếc lá non tơ, mỡ màng. Có lẽ vì màu xanh tràn đầy sức sống ấy mà người ta thường chọn đào là loài cây cảnh đón xuân.
Chiều 30 Tết, chị em em bắt đầu trang trí cây đào. Chúng em treo những chiếc đèn lồng, những câu đối đỏ, phong bao lì xì và dây đèn phát sáng quanh những cành đào. Nhờ thế mà cây đẹp thêm muôn phần.
Sáng Mùng 1 Tết, hoa đào nở rộ. Ai bước vào cổng nhà đều thưởng thức vẻ đẹp của ngọn đuốc hồng độc đáo ấy. Em hi vọng rằng cây đào mãi đẹp tươi như vậy để cùng em đón thêm một tuổi mới.