1. Đêm đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con.
2. Ân cha mẹ là đại dương vô tận
Con chỉ là con sòng nhỏ lăn tăn.
3. Biển Đông có lúc vơi đầy
Chứ lòng cha mẹ biển trời nào dâng.
4. Mẹ cha gánh vác hy sinh
Mẹ cha quên cả thân mình vì con.
5. Cha một đời oằn vai gánh nặng
Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân.
6. Khi con tát cạn biển đông
Thì con mới hiểu tấm lòng mẹ cha.
7. Có tát cạn biển đông mới tỏ tường lòng mẹ
Không trèo qua non thái sao thấu hiểu tình cha.
8. Lễ Vu Lan bâng khuâng nhớ cha, ơn dưỡng dục
Mùa báo hiếu ngậm ngùi thương mẹ, đức cù lao.
9. Cha là hoa phấn giữa đời
Thiên thu tình mẹ rạng ngời tâm con.
10. Ơn dưỡng dục một đời con ghi tạc
Nghĩa sinh thành trọn kiếp mãi không quên.
11. Dù đi khắp bốn phương trời
Công cha nghĩa mẹ không ai sánh bằng.
12. Cha là chỗ dựa mẹ là gối êm
Nụ cười của con là niềm hạnh phúc.
13. Trăng khuya trăng rụng xuống cầu
Vì con cha mẹ dãi dầu nắng mưa.
14. Cha mẹ giàu con thong thả
Cha mẹ nghèo con vất vả gian nan.
15. Cổ thụ là bóng mẹ cha
Cây non là cả vườn hoa tuổi hồng.
16. Cha là núi mẹ là sông Các con hiếu thảo nhớ ơn sinh thành.
17. Nghĩa mẹ như biển rộng
Công cha như trời cao
Ơn sinh thành dưỡng dục
Vời vợi tựa trăng sao.
18. Cha mẹ ơn sâu tựa đất trời
Nuôi con lao nhọc chẳng đầy vơi
Mở vòng tay lớn ôm con trẻ
Dẫn dắt con đi suốt cuộc đời.
19. Ơn cha bóng núi âm thầm
Nghĩa mẹ lặng lẽ nước sông đầu nguồn
Một đời dãi nắng dầm sương
Nuôi con khôn lớn tình thương dạt dào.
20. Thêm một người quả đất sẽ chật thêm, Nhưng thiếu mẹ thế giới đầy nước mắt.
21. Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
22. Dẫu con di suốt cuộc đời
Vẫn không đi hết những lời mẹ ru.
23. Mênh mông lòng mẹ thương ta
Xin hòa thành bản tình ca dâng đời.
24. Hãy nói rằng con thương mẹ
Chỉ thế thôi mẹ mãn nguyện rồi.
25. Mẹ hiển nhiên như trời đất đã thành
Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
26. Trong tâm tưởng con muộn màng viết
Lời cầu mong còn mẹ mãi trên đời.
27. Lòng quặn lại khi nhìn con cực
Người mẹ nào tránh khởi xót xa
Nước mắt người tuôn vào lồng ngực
Nỗi niềm này ta trách chính ta.
28. Đôi vai mẹ một gánh đầy huyền thoại
Tình yêu thương hào phóng đến khôn cùng.
29. Hình hài con khi còn là hạt bụi
Lớn dần lên qua tim mẹ bao dung.
30. Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá
Đựng sao đầy hai tiếng: Mẹ ơi!
31. Nhìn lên vách con bước cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
32. Người con yêu quý nhất đời
Chính là mẹ đó tuyệt vời tình sâu.
33. Ngày nào con đau khổ không biết ngỏ cùng ai, Thì con ơi! Hãy gọi mẹ đến bên con.
34. Mẹ là hoa cỏ mùa xuân
Con như chim nhỏ hát mừng vang ca.
35. Mẹ đi gánh nước ban mai
Gánh hai ngọn núi với hai mặt trời.
36. Con về nhặt ánh hoàng hôn
Thắp lên nhớ mẹ bồn chồn mẹ ơi!