Ca dao Việt Nam là những câu hát hay, ân tình nghĩa tinh sâu nặng thể hiện đời sống tinh thần tình cảm yêu thương , đùm bọc giúp đỡ nhau mà nó là truyền thống cao đẹp được ông cha ta răn dạy qua các câu ca dao. Một trong những câu đó là câu:"Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng."câu ca dao này mang ý nghĩa như thế nào chúng t cùng đi tìm hiểu.
Trước hết nhiễu điều là gì? Nhiêu điều là tấm lụa đỏ rất mỏng, rất đẹp được làm bằng tơ tằm. Còn giá gương là cái giá dùng để đỡ gương soi được làm bằng kim loại hoặc gỗ được chạm trổ rất đẹp.Hai vật này thường được đặt trên bàn thờ. Trải qua bao năm tháng che chở cho giá gương tấm nhiễu điều phải hứng chịu bao bụi bặm của thời gian để giữ cho giá gương sạch sẽ thì ánh sáng gương sẽ phản chiếu lên tấm vải nhiễu điều làm cho tấm vải sóng hơn, đẹp hơn. Từ hình ảnh đó, ông cha ta muốn nhắn nhủ một lời khuyên mang ý nghĩa sâu sắc đến chúng ta rằng: người trong một nước phải biết yêu thương đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau qua những cơn hoạn nạn.
Vì sao người trong một nước phải thương nhau ?Nhiễu điều và giá gương là 2 vật vô tri vô giác mà chúng còn biết che chở cho nhau huống chi ta lai là con người.Hơn nữa chún ta còn cùng được sinh ra từ bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ , đều là dong dõi con rông cháu tiên , do đó người Việt Nam luôn có một mối quan hệ khăng khít với nhau. Chính vì thế người trong một nước phải coi nhau như anh em, phải tiếp nối truyền thông yêu nước thương nòi mà nhân dân ta đã gìn giữ và phát huy từ thời Vua Hùng cho đến nay.
Cuộc sống ngày nay đã phát triển, con người được sống sung sướng hơn nhưng vẫn còn đây đó những cảnh đời bất hạnh, đau thương. Dòng đường đời lắm gian truân, nhiều phong ba bão táp, nên sẽ luôn có người ngã xuống khi thất bại, có người biết tự mình đứng lên và cũng có người sẽ không bao giờ muốn đứng dậy nữa . Nói thì dễ, nhưng để tự đứng dậy khi đã ngã xuống, thì không phải ai cũng làm được. Khi đó, chúng ta sẽ luôn cần có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, kéo ta lên để ta bước tiếp trên con đường phía trước nêu như ta không phải là một người đủ can đảm. Và bàn tay đó, không hoa mĩ, không trừu tượng như trong văn thơ đâu, đơn giản: đó là tình yêu. Tình yêu thương con người, tình yêu đồng loại, tất cả, đều là sức mạnh che chở tạo cho ta cơ hội giúp ta đứng lên. Tất nhiên, không phải tình yêu đó sẽ làm cho bạn bất tử, làm cho bạn không bao giờ vấp ngã, nhưng nó sẽ mãi che chở cho ta, làm cho ta ấm lòng, làm cho ta có thêm niềm tin vào cuộc sống này hơn. Để có được tình yêu đó, không phải là điều khó. Nếu ta biết trao sự giúp đỡ, tình yêu của mình cho người khác, thì sẽ có người khác lại giúp đỡ ta, san sẻ tình yêu cho ta. Nếu ai cũng biết chia sẻ tình yêu thương, thì cái thế giới này sẽ thật đầm ấm biết bao.
Sự che chở đùm bọc lẫn nhau sẽ làm cho xã hội ngày càng phát triển, xã hội ngày càng tiến đến sự công bằng, bình đẳng. Nếu như ta coi xã hội này là một vòng xích khổng lồ, thì mỗi cá nhân sẽ là một mắt xích. Một mắt xích bị tách rời, là vòng xích sẽ đứt, nghĩa là một con người không biết gắn kết, thì sẽ là cả một tập thể, cả một xã hội sẽ phần nào bị ảnh hưởng. Thế nên, để cho xã hội có thể phát triển, thì cần phải biết gắn kết người dân lại với nhau, và thứ gắn chặt nhất, chính là tình yêu thương. Vượt lên trên cả điều này, tất cả những điều mà câu ca dao nhắc nhở chúng ta còn là cơ sở cho sự đoàn kết, mà có đoàn kết, chính là có tự do, có sức mạnh, là khẳng định của sự trường tồn vĩnh cửu.
Nếu mỗi chúng ta đều có ý thức tự giác giúp đỡ những con người khó khăn, xã hội sẽ nhanh chóng giàu mạnh. Nhưng có một cái khó khăn, đó là làm sao để 80 triệu con người Việt Nam, 80 triệu con tim cùng hòa chung nhịp đập, cùng biết san sẻ, cùng biết yêu thương lẫn nhau. Để đạt được điều này, đầu tiên, chúng ta cần rèn luyện nhân cách của mình, làm cho bản thân ta biết “cho” và biết “chia sẻ”. Việc rèn luyện là cả một quá trình, ta không thể một sớm một chiều có thể đạt được, mà là phải cố gắng không ngừng, và phải áp dụng nó trong mỗi ngày. Đơn giản nhất, hãy biết đùm bọc, yêu thương những người trong gia đình, những người ta gắn bó nhất. Rồi dần dần, tình cảm đó sẽ nâng lên là yêu thương giúp đỡ người trong một xóm, một phố, một đất nước. Thế giời ngoài kia đang đầy rẫy nhưng bi thảm của những cuộc đời bất hạnh, đang có những bàn tay mong mỏi được giúp đỡ: từ những cơn lũ quét cuốn trôi một tỉnh thành, hay là những bàn tay của trẻ em đang trong độ tuổi đi học lại phải đi ăn xin vì bị bỏ rơi… Điều này đã thối thúc chúng ta cần phải giúp đỡ họ, bằng những công việc cụ thể như quyên góp tiền ủng hộ, hay xây những nhà tình nghĩa cho trẻ em khuyết tật, người già neo đơn, hoặc những chiến dịch hiến máu nhân đạo của các tổ chức, cộng đồng, xã hội.đó là nhưng công việc ma ai cũng làm được nên hãy vì công đồng mà làm. Nó sẽ phần nào đem lại nụ cười cho những người gặp hoạn nạn, một nụ cười hạnh phúc. Tuy nhiên, ngày nay, tình yêu đó còn vượt qua cả biên giới, đó là chúng ta cần phải biết giúp đỡ tất cả mọi người dù họ thuộc quốc gia nào. Điều đó được thể hiện trong chính những hoạt động xã hội như cứu giúp Nhật Bản sau thảm họa, hay việc bảo vệ quyền con người trên các quốc gia. Tất cả góp phần tạo nên sự gắn kết giữa các dân tộc với nhau, làm cho thế giới này trở nên văn minh hơn, tốt đẹp hơn
Vậy câu ca dao trong dân gian không chỉ có ý răn dạy, khuyên nhủ, còn là một trách nhiệm của mỗi con người Việt Nam ta, đó là cần phải biết yêu thương đùm bọc, che chở, đoàn kết giúp đỡ lần nhau. Chúng ta cần phải biết giúp đỡ nhau cùng tiến lên, cùng vượt qua khó khăn để tạo nên một cuộc sống đầy những niềm vui, hạnh phúc và thành công như lời ông cha ta đã dạy trong câu:"Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng."
( Mình chỉ làm được một đề thôi mình bận rồi, mong bạn hài lòng nhé! )