ngày xưa, đã xưa lắm rồi, khi những khu rừng già bao phủ cà thế gian, khi làng mạc con người còn thưa thớt hơn cả thú trong rừng thì câu chuyện này xảy ra.
lúc đó, loài thỏ có một bộ lông trắng muốt điểm xuyết đen và một cái đuôi sặc sỡ 7 sắc cầu vồng luôn óng mượt và lấp lánh rực rỡ. muôn loài trong rừng đều rất ngưỡng mộ với thỏ. thỏ rất hãnh diện và tự hào về cái đuôi của mình. công - khi ấy chỉ là một con chim bé xíu và khoác trên mình một bộ cánh xấu xí màu nâu xỉn và chỉ có một cái đuôi tròn tròn ngắn củn , rất ghen tị với thỏ. nó luôn rình mò thỏ mọi lúc mọi nơi khiến thỏ mệt mỏi và phát cáu lên. một ngày nọ thỏ hỏi công "tại sao anh luôn bám theo tôi vậy? anh muốn gì?" đạt được mục đích công sung sướng trả lời "anh cho tôi mượn bộ lông và cái đuôi của anh đc ko?" thỏ lập tức đồng ý với điều kiện công không đc bám theo và trả lại cho thỏ bộ lông. mượn bộ lông và cái đuôi của thỏ công chạy khắp nơi khoe bạn bè đến quên cả ăn. tối muộn nó mới đói bụng cuống cuồng tìm thức ăn. nhưng bộ lông của nó quá thu hút sự chú ý của những con báo và con hổ. công quá sợ hãi nên sáng hôm sau đến chỗ thỏ đòi lại bộ lông giản dị lẫn với cỏ cây nhưng nó hối hận nhận ra rằng nó đã hứa ko trả lại bộ lông và cái đuôi. từ đó công ko bao h ghen tị và chơi xấu các con thú khác nx.