Năm ngoái, bác Tuấn mang từ quê lên cho em một con cún được ba tháng tuổi. Tuy mới thoáng nhìn qua, nhưng em đã thích nó ngay. Em đặt tên nó là Chino.
Chino lớn nhanh như thổi. Giờ đây, nó khoác trên mình bộ áo màu vàng vói thân hình trưởng thành cân đối. Hai cái tai tròn luôn dỏng lên nghe ngóng đọng tĩnh. Đôi mắt to tròn, sáng. Lỗ mũi đen ướt, đánh hơi rất nhạy. Cái lưỡi hồng thè dài và hàm răng trắng sáng với 4 cái răng nanh nhọn.
Chino có hình dáng như chó nghiệp vụ. Cái ức nở đầy đặn, bụng thon và bón chân thon, cao, vững chãi. Cái đuôi xù quấn hình lưỡi liềm trên lưng.
Nó đi đứng nhẹ nhàng, thoăn thoắt. Buổi sáng, nó vờn với chú chú chuột lang trên sân. Chúng đuổi nhau, vờn mãi mà không biết mệt. Thấm mệt, Chino trèo lên thềm, nằm sấp trên sàn gạch đỏ, gác mõn lên hai chân trước, lim dim ngủ. Tuy thế thôi, xin chớ làm tưởng là nó ngủ say. Mặc dù đang ngủ lơ mơ nhưng hai cái tai úp xuống không bỏ một tiếng động nào. Chỉ cần có một tiếng bước chân nhè nhẹ là nó đứng phắt dậy, linh hoạt hẳn lên. Nếu người lạ, lập tức nó sủa inh ỏi lên. Còn người quen đi đâu, nó mừng vẫy đuôi, mừng ríu rít. Ngày nào đi học về, Chino cũng ra tận cổng đón em, nó chồm hai chân trước ôm chầm lấy em. Có nó, mọi người yên tâm ngủ ngon sau một ngày làm việc vất vả, mệt nhọc. Chino dần được mọi người yêu mến, vì vậy khi đi đâu về, ai cũng có phần quà dành riêng cho nó, lúc thì cái bánh, cái kẹo, lúc là cái xương. Nó đón nhận với vẻ biết ơn và mừng rỡ. Chino khôn ngoan và trung thành và luôn được coi là một thành viên trong gia đình em.
Em rất yêu Chino.