Như những ngày bình thường khác từ dạo ấy đến ngay lúc này... Tớ chưa lúc nào được mặc áo mới cả. Nhớ lại hồi còn bé tí, chưa có mọi người, ngày nào tớ cũng mặc áo đẹp, bình minh một chiếc, hoàng hôn một chiếc. Đôi khi tớ được mặc áo xanh, áo trắng, thậm chí cả áo cam nữa. Nhưng mà từ lúc mọi người trở nên đông đúc hơn, mọi người xây nhà này, giặt đồ này, tắm gội này, quần áo tớ, dòng nước của tớ không còn đẹp nữa. Cũng từ dạo ấy, các bạn cũng dẫn theo nhiều người hơn, xây hẳn những hộp vuông vuông, có ống khói to đùng nhả ra thứ khói màu đen sì ấy, còn cả những ống xả những thứ nước đủ màu vào các bạn cá của tớ nữa, cũng từ dạo ấy, các bạn ấy cũng không còn nơi để sống, một số thì lặng lẽ rời đi, một số thì không chịu nỗi nên đã mất rồi. Chỉ mong các bạn, mọi người hãy nhìn tớ một lần thôi, một chiếc áo thực sự khó đến thế sao?