Bài trong vai Dế Mèn
Đe a:
1 buổi chiều nọ,tôi ra đứng cửa hang như mọi khi xem hoàng hôn buông xuống.Bỗng thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên.Chừng ro được món nào,vừa chén xong,chị ta tìm đến chỗ mát rỉa lông,rỉa cánh.Boi tinh nghịch ranh tôi đã rủ Dế Choắt trêu chị Cốc đúng lúc đó De Choắt lên cơn hen nên nó từ chối:
-Thôi thôi...hu hu...Em xin vái cả 6 tay.Anh đừng trêu vào...anh phải sợ.
Tôi quắc mắc:
-Sợ gì?Mày bảo tao sợ gì?Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa!Mày hãy giương mắt lên mà xem tao trêu con mụ Cốc đây này.
Rồi tôi cất giọng hát véo von:
Cái Co,cái Vạc,cái Nông
3 cái cùng béo vặt lông cái nào
Vặt lông cái Cốc cho tao
Tao nau,tao nướng,tao xao,tao an
Thoạt đầu,nghe tiếng hát từ trong mặt đất vang lên,chị Cốc giat naý 2 đầu cánh định bay lên nhưng khi định thần lại chị trợn tròn mắt,giương cánh lên như sắp đánh nhau rồi lên giọng chua chát:
-Đứa nào cạnh khóe gì tao thế?Đứa nào cạnh khóe gì tao thế?
Tôi chui tọt ngay vào hang nằm khểnh bắt chân chữ ngũ,mắt nhìn lên lên trần nhà vẻ vô cùng đắc ý.Tôi cười thầm:"Chắc giờ này con mụ Cốc đang làm lợi ngoài cửa hàng.Nó đang tức sôi điên lên vì thấy mình ở trong này mà không làm gì được.May tức thì mày cứ tức,mày giỏi thì mày cứ ghe đầu mày cho nhỏ đi,nho đến đâu thì cũng không chui nổi vào hang của tao đâu!"Ý nghĩ đó khiến cho tôi vô cùng mãn nguyện,thích thú,khoái chí.Tôi khẽ huýt sáo theo điệu nhạc,đôi chân nhún nhảy,cái tay bat tanh tách.2 cánh mũi nở ra,gương mặt hớn hở.
De b:
Không trông thấy tôi nhưng chị Cốc đã trông thấy Dế Choắt dang loay hoay trong cửa hang.Chị liền quát lớn:
-Mày nói gì?
-Lạy chị em có nói gì đâu!
Rồi De Choắt lủi vào.
-Chối hả?Chối này!Choi này!
Mỗi câu:"Choi này!"Chị Cốc lại giáng 1 mo xuong.Mo chi Cốc như cái dùi sắt xuyên thủng cả đất.Rúc trong hang mà trống ngực tôi đập thình thịch.Tôi nằm bẹp dí xuống nền đất sát tai vào thành hang để nghe ngóng binh tình.Toàn thân tôi run lẩy bẩy,mồ hôi vã ra như tắm.Cái mặt tái mét như không còn sự sống.Tôi cảm thấy nghẹt thở như bàn tay ai bóp chặt lấy trái tim tôi.2 cái râu hùng dung ban nay giờ rui xuống.Chân tay tôi bu ru.Tôi muốn ra ngoài xem De Choắt như thế nào nhưng 2 chân tôi ríu lại không lê nổi nửa bước.
De c:
Biết chắc chắn chị Cốc đã đi rồi,tôi mới mon men bò lên cửa hang với tâm trạng thấp thỏm đứng ngồi không yên.Tôi mép sát vào thành hang bước từng bước thật chậm.Sự lo âu hãi hùng khiến chân tay tôi run run,trống ngực đập liên hồi.Tôi vừa ló mặt lên cửa hàng thì chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khiến tôi vô cùng hoảng hốt và bối rối.Choắt đang nằm giữa 1 vũng máu còn đỏ tươi.Thân hình cậu ta co quoap,dập liên hồi,khuôn mặt nhợt nhạt,tím tái,2 mắt nhắm nghiền;nhịp thở rất yếu chỉ còn thoi thóp.Thấy Dế Choắt không dậy nữa tôi nâng đầu Choắt mà than rằng:
-Nào tôi đâu biết cơ sự lại ra nông nỗi này!Tôi hoi lam!Tôi hối hận lắm!Anh chết là chỉ tại cái tội ngông cuồng dại dột của tôi.Tôi biết làm thế nào bây giờ?
Thế rồi tôi cuống quýt xoa bóp những chỗ đau cho Dế Choắt.Choắt mỗi lúc 1 yếu,khuôn mặt nhợt nhạt xanh sao không còn thần sắc.Đôi mắt mỗi lúc trở nên chậm chạp do dan.Gắng hết sức bình tĩnh,Choắt mới nói với tôi 1 câu như thế này:
-Thôi,tôi ốm yếu quá rồi,chết cũng được.Nhưng trước khi nhắm mắt tôi khuyên anh:Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ,có óc mà không biết nghĩ sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy.
Choắt nói rời rạc,thều thào và đứt quãng.Giọng Choắt cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi lịm hẳn.Tôi bối rối vội vàng ôm Dế Choắt lên mà khóc than:
-Không anh không thể chết Choắt ơi!Người đáng chết là tôi.Tôi đã để mất 1 người bạn quý giá.Giá như trước đây ít phút tôi nhận ra điều đó thì anh đâu phải chết oan như thế này.Tôi là 1 thằng hèn,1 thằng ích kỷ Choắt a.
Thế rồi tôi đem xác Dế Choắt chôn vào 1 vùng cỏ bùm tum.Tôi đắp thành 1 tấm mô to.Tôi đứng lặng hồi lâu,nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.