Bài 1 :
a) Cần cù
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù.
b) Đoàn kết :
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu, tre gần nhau thêm
Thương nhau, tre chẳng ở riêng
Lũy thành từ đó mà nên hỡi người
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc, tre nhường cho con.
C) Ngay thẳng :
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường.
Bài 2 :
Nói tre đâu chịu mọc cong
Chua lên đã nhon như chông lạ thường
Vì nó thể hiện được sự khỏe khoắng, ngay thẳng, bất khuất của cây tre