Tôi nhớ ngày trước, mỗi lần viết văn về chủ đề quê hương, câu mở bài quen thuộc luôn là: "Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, quê hương là chùm khế ngọt, quê hương là nơi đi xa ai cũng nhớ nhiều". Ngày đó, tôi cứ viết vậy thôi, thấy câu nào hay thì viết vào, cũng không thực sự hiểu hết được hai chữ “Quê hương”. Giờ đây, khi xa quê rồi, tôi mới thực sự thấm thía nỗi nhớ nhà là gì, mới có cảm giác bồi hồi sắp xếp đồ đạc để trở về quê, trở về nhà.
Tôi học xa nhà đã 3 năm nay, hồi năm nhất, tôi chẳng biết nhớ nhà là gì. Vậy mà sang đến năm hai, tôi cứ nghỉ mấy ngày lại xếp đồ về quê. Nhiều khi nghĩ lại cũng thấy lạ, tôi về nhà chẳng mang gì về, thế mà khi đi, lúc nào cũng tay xách nách mang bao nhiêu đồ ăn. Trước khi về nhà, đầu óc luôn mệt mỏi, sau vài ngày ở nhà cảm giác sảng khoái vô cùng. Thì ra chỉ có trở về nhà tôi mới nhận được nhiều thứ vật chất và tinh thần như vậy mà không cần trả lại gì. Ở ngoài xã hội kia sẽ rất hiếm khi tôi nhận được một thứ gì mà không phải trao đổi.
Thời gian trôi đi, ai rồi cũng lớn hơn, suy nghĩ trưởng thành hơn, cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống, nhưng đôi khi để nói về những cảm nhận đó sao thấy khó khăn quá. Tôi không phải là sự thiếu thốn về ngôn từ, mà là do đang kìm nén cảm xúc của mình. Tôi yêu và nhớ gia đình mình, nhưng thật khó để nói với họ bởi tôi cảm thấy ngượng ngùng. Có lần, tôi ốm nặng và nhớ bàn tay chăm sóc của mẹ, muốn gọi điện về để khóc và nói con nhớ nhà lắm nhưng lại không thể, vì tôi sợ mẹ sẽ khóc, sẽ lo lắng cho đứa con gái còn chưa đủ lớn khôn.
Tôi có một chị gái và một cậu em trai, mọi người vẫn hay nói nhà ba con thì đứa cả và đứa út bao giờ cũng hợp tính nhau hơn, trường hợp của tôi có lẽ cũng như vậy. Tôi và chị gái không thường xuyên tâm sự như chị và em tôi, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự quan tâm, sự yêu thương chị dành cho tôi. Trong cuộc sống, những lúc tôi lo sợ, phân vân lại gọi cho chị, chị không giải quyết được vấn đề nhưng luôn tạo cho tôi cảm giác thoải mái và suy nghĩ tích cực hơn. Tôi và cậu em trai kém tôi một tuổi, cao hơn tôi một cái đầu hay chạnh chọe nhau lắm, nhiều khi làm bố mẹ phát cáu, có khi xưng tao với mi, mà không có trên dưới gì. Nhớ hồi đó, đứa bạn trong lớp tôi có vẻ thân thiết với thằng bé lắm, lúc nào cũng thao thao nói về nó, trong đầu tôi lúc đó luôn nghĩ “em trai tôi đã có hai bà chị rồi không cần thêm nữa đâu”. Nghĩ lại, tôi thấy trẻ con, nhưng thế mới biết tôi rất thương em, đối với tôi nó luôn là một đứa trẻ cần được chăm sóc, giám sát và bảo vệ.
Quê tôi ở miền Trung, mảnh đất có thời tiết khắc nghiệt, có một người cho tôi rất nhiều thứ và cũng mất rất nhiều thứ vì tôi, mà chưa nhận được từ tôi một thứ gì. Bố cho tôi cuộc sống này, cho tôi tình yêu thương vô bờ bến, cho tôi cơ hội được đi học. Bố mất đi sức khỏe vì lam lũ kiếm tiền nuôi mấy đứa con, bố mất nhiều thời gian vì bận chăm sóc, đưa mấy đứa nhỏ đi học, đi thi. Những kỳ thi lớn, những cột mốc quan trọng của cả ba chị em luôn có hình ảnh bố. Bố mất vì tai nạn lao động, là vì kiếm tiền gửi cho mấy đứa con để đóng học phí. Vì chúng tôi mà bố mới mất đi cuộc sống này, đó là điều mà chị em tôi không thể nào quên được.
Tháng lương đầu tiên, chị tôi chưa kịp khoe với bố, lần đầu tiên được học bổng tôi cũng không kịp khoe với bố, lần đầu tiên em tôi đi học xa về mà không được bố ra đón như chị gái và tôi từng được như vậy. Có lẽ thứ duy nhất mà cả ba đứa đã làm được cho bố là đậu đại học. Ở một vùng quê nghèo thì một gia đình có ba đứa con đậu đại học là một niềm tự hào lớn, bố tôi vần thường hay khoe với mọi người về chúng tôi, những lúc đó trông bố thực sự rất vui. Chị tôi, tôi và em tôi nợ bố cả một cuộc đời. Tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ nói những lời yêu thương, lời cảm ơn và lời xin lỗi với bố.
Trải qua mất mát này, tôi thấy mình rắn rỏi hơn rất nhiều. Có thời gian sau khi bố mất, tôi đã suy nghĩ rất tiêu cực, nhưng khi nghĩ đến mẹ, chị và em thì tôi không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được, bởi họ rất đau thương rồi, tôi không thể nào làm họ đau thương hơn được nữa. Tôi trân trọng gia đình của mình hơn, cảm thấy cần phải yêu thương và thể hiện tình yêu với họ nhiều hơn nữa. Giờ đây, tôi chỉ luôn nghĩ về gia đình để bước đi tiếp, bởi chính họ là sức mạnh và là động lực của tôi.
Bạn có thể tham khảo thêm trên mạng nhé!