- Mình làm đề 2 thôi nhé bạn
Đề 2 :
Tôi đã đi nhiều nơi , khám phá nhiều chỗ , được hiểu biết nhiều thứ trong suốt những chặng đường đi phiêu lưu. Thế nhưng , tôi vẫn chỉ luôn nhớ về cánh đồng nơi mình đã từng sống cùng cậu bạn Dế Choắt. Cái chết của Dế Choắt chính là bài học đường đời đầu tiên của tôi.
Ngày xưa , tôi là một chàng dế cường tráng và xốc nổi. Tôi luôn kiêu ngạo và nghĩ mình là giỏi nhất . Gần cạnh nhà tôi là nhà một anh bạn khác. Một lần , tôi sang chơi nhà hàng xóm. Anh hàng xóm của tôi là một người yếu ớt , bộ cánh ngắn cũn, người gây gò và dài lêu ngêu như một gã nghiện thuốc phiện . Anh ta cũng bằng tuổi tôi nhưng thấp bé và chậm chạp hơn tôi nhiều . Cũng bởi vậy , tôi coi thường anh ta lắm. Cũng từ đấy , tôi gọi anh ta là Dế Choắt. Một lần , tôi thấy chị Cốc bay đến nhà tôi xỉa lông xỉa cánh. Tôi liền rủ Choắt trêu chị Cốc cùng mình. Choắt tính tình nhát gan nên sợ hãi lắm , từ chối lời đề nghị của tôi ngay. Vì muốn chứng minh mình dũng cảm , tôi lên tiếng trêu chị Cốc ngay. Vừa nghe thấy thế , chị ta liền trợn mắt lên . Có vẻ chị ta tức giận lắm ! Lúc ấy , tôi cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn muốn trêu tiếp. Tôi chạy tót lên giường nằm khểnh ở đấy .Thế nhưng , tôi lại lỡ quên mất Choắt. Chị Cốc không nhìn thấy tôi nhưng đã nhìn thấy Choắt đang loay hoay bên cửa hang . Quá nóng nảy , chị ta liền bay đến mổ vào người Choắt. Vừa mổ , chị ta vừa nói " Chối này , chối này " . Tôi sợ lắm , im thin thít , không dám làm gì. Sao mà lúc ấy tôi yếu đuối , sợ sệt tới vậy ? Chị Cốc không màng quan tâm đến Choắt , cứ thể bỏ đi. Khi đó , tôi mới từ hang chui ra . Choắt nằm thoi thóp , không cử động được. Trước khi nhắm mắt , anh ta đã khuyên tôi một câu " Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ , có óc mà không biết nghĩ , sớm muộn cũng mang vạ vào mình . " Tôi đã đem Choắt đến một nơi đầy cỏ xanh và chôn cậu ấy xuống . Đứng bên mộ Choắt , tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cũng bởi sự dại dột của tôi mà đã khiến Choắt ra đi . Tôi ăn năn , hối hận lắm ! Nếu người đó là tôi thì Choắt sẽ vẫn còn sống trên cõi đời này. Tôi cảm thấy thương xót cho cái chết xấu số của Choắt. Lòng tôi nặng trĩu.
Kể từ sau lần đó , tôi thay đổi bản thân mình . Cái chết của Choắt và câu nói trước khi nhắm mặt của anh ấy tôi sẽ luôn nhớ mãi . Đó sẽ là bài học mà tôi thấm thía nhất trong cuộc đời của mình.