Tự lập nghĩa là sống dựa vào chính khả năng, sức lực của bản thân mình, mà không cần phải trông đợi, dựa dẫm vào người khác. Nhưng tự lập không có nghĩa là biệt lập, không có nghĩa là chỉ biết đến mình, không nhờ vả ai. Quan trọng là mọi sự giúp đỡ, góp ý đều có giá trị nhưng kết quả chính vẫn phải do mình tạo ra.
Lấy ba ví dụ: Việt Nam, Nam Việt Nam, Bắc Triều Tiên.
Nam Việt Nam phụ thuộc vào Mỹ, lấy tiền của Mỹ, phục vụ cho Mý, không có chiến lược riêng, không có hệ tư tưởng riêng, nên Nam Việt Nam thua trận. Đó là phụ thuộc, không có bản sắc.
Bắc Triều Tiên không thèm nhờ vả ai, không thèm quan hệ, muốn một mình phấn đấu nên kinh tế suy kiệt, dân tình đói kém. Đó là biệt lập, là tự ty.
Việt Nam có nhờ vả Liên Xô, có nhờ vả Trung Quốc nhiều trong chiến tranh nhưng đường lối Việt Nam tự vạch ra, sức người Việt Nam tự huy động. Sau chiến tranh, Việt Nam tuy sai nhiều hơn đúng, làm kinh tế khó khăn nhưng đã biết đứng dậy, không xin xỏ ai, cố gắng phát triển mô hình đặc sắc của riêng mình (dù chưa rõ kết quả), trong khi vẫn tăng cường hợp tác quốc tế, tranh thủ sự giúp đỡ của các nước. Đó là tự lập thật sự, là không đánh mất mình.