Mạc Thiên Tích
Mạc Thiên Tích chống hải tặc
Theo tài liệu cũ và nhiều bậc cao niên ở khu vực Hà Tiên, vào thế kỷ 17 và 18 khu vực này từng là căn cứ đáng sợ của cướp biển. Các tàu buôn lớn của Trung Quốc và phương Tây thường xuyên bị các toán cướp thoắt ẩn thoắt hiện lao đến từ quần đảo Hải Tặc khống chế tàu, bắt người, giết người và cướp tài sản.
Bọn cướp biển này thường hoạt động ở khắp cả một vùng rộng lớn, từ Vịnh Hà Tiên - Rạch Giá, đến mênh mông Vịnh Thái Lan chung quyền sở hữu của liên quốc gia. Đến thời Mạc Thiên Tích, bọn hải tặc bị quân của ông đánh cho tan tác nên chủ yếu hoạt động lén lút chứ không công khai rầm rộ như trước.
Thế nhưng, vùng biển Tây này chỉ yên ắng trong khoảng thời gian vài chục năm, khi tổng trấn Mạc Thiên Tích còn hưng thịnh. Các toán cướp biển hung ác tung hoành trở lại trong khu vực quần đảo Hải tặc sau khi chính quyền Mạc Thiên Tích suy vong. Mạc Thiên Tích là danh thần đời chúa Nguyễn. Ông sinh năm Mậu Tuất 1718 và mất năm Canh Tý 1780, thọ 62 tuổi.
Ông là con Tổng binh Mạc Cửu - một quan “phản Thanh phục Minh” bên Trung Quốc, bị nhà Thanh truy sát, phải sống lưu vong, đến khai phá đất Hà Tiên. Để đối phó với quân Xiêm thường xuyên xâm lược, Mạc Cửu xin chúa Nguyễn bảo hộ vùng đất Hà Tiên mình đã khai phá, rồi được chúa Nguyễn phong là Tông Đức hầu. Khi Mạc Cửu qua đời năm 1735, Mạc Thiên Tích đã 29 tuổi, ông nối nghiệp cha mở mang đất Hà Tiên, được chúa Nguyễn Phúc Trú phong chức Tổng binh Đại đô đốc.