Ngồi bên cửa sổ nhìn ra chân trời xa, mọi thứ thật vắng vẻ không như ngày nào. Bầu trời xanh trong trẻo, những tán va vào nhau tạo nên tiếng xào xạc vui tai. Tôi thở dài, thật sự khá nhớ những người bạn cùng lớp, đã 1 tháng trôi qua kể từ khi nghỉ Tết, tôi chẳng thể gặp họ lần nào. Chỉ vì Covid19-một con virus mới bùng nổ ra mấy ngày nay khiến nhà trường cấp tốc cho nghỉ không có thời hạn, đường xá vắng tanh, chỉ có lẻ tẻ vài bóng người đang đi làm. Dẫu có liên lạc được với nhau nhưng cũng rất ít, không thể chơi cùng nhau, buồn chán lắm. Mong bộ y tế có thể xua đuổi được con virus này đi để người dân có thể bán hàng, học sinh có thể học lại như những ngày bình thường khác.