Gió nồm vừa thổi, dượng Hương Thư nhổ sào, xung quanh là những bãi dâu trải ra bạt ngàn đến những làng xa tít. Càng về ngược, vườn tược càng um tùm. Trông hai bên bờ, những chòm cổ thụ dáng mãnh liệt đứng trầm ngâm lặng nhìn xuống nước, núi cao như đột ngột hiện ra chắn trước mặt. Đã đến đoạn thác dữ, nước từ trên cao phóng giữa hai vách đá dựng đứng chảy đứt đuôi rắn, dượng Hương Thư phóng sào xuống nước. Nước bị cản văng bọt tứ tung, chiếc thuyền vùng vằng cứ chực trụt xuống, quay đầu về lại phía Hoà Phước. Những động tác thả sào của dượng Hương Thư rập ràng nhanh như cắt, dượng Hương Thư như một pho tượng đồng đúc, các bắp thịt cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm bạnh ra, cặp mắt nảy lửa ghì trên ngọn sào giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ. Dọc sườn núi, những cây to mọc giữa những bụi lúp xúp, nom xa như những cụ già vung tay hô đám con cháu tiến về phía trước. Qua tác phẩm này, Võ Quảng đã làm nổi bật vẻ hùng dũng và sức mạnh của con người lao động trên nền cảnh thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ. Dượng Hương Thư lúc vượt thác oai phong lẫm liệt nhưng tính tình ở nhà thì lại hiền từ, nhu mì. Dượng Hương Thư là một con người rắn chắc, mạnh mẽ, thuần thục, thể hiện tư thế hơn cả hào hùng của con người vững vàng chế ngự thiên tai.