“Bán tự vi sư, nhất tự vi sư” (Thành ngữ)
Từ bao đời nay, ông cha ta luôn dạy bảo về truyền thống biết ơn những người lái đò đã luôn dẫn dắt chúng ta tới những bến bờ ước mơ (từ ghép). Trên con đường học vấn dài dằng dẵng (từ láy) của chúng ta, ai cũng có cho mình một người thầy, người cô mà mình luôn kính trọng, yêu mến nhất. Đối với tôi, cô Lành chính là người cô mà tôi luôn nể phục và biết ơn. Cô (đại từ) cũng đã trạc gần sáu mươi tuổi. Cô đảm nhiệm vị trí giảng dạy môn tiếng Anh cho lớp tôi hai năm liền. Mặc dù cũng đã lớn tuổi nhưng thân hình cô vẫn cân đối trong tà áo dài thướt tha. Màu áo yêu thích của cô là những màu tối ngả màu như đen, nâu, xám,… Mái tóc cô lấm tấm những sợi bạc, được bới gọn gàng sau đầu, một hình ảnh thân thuộc, như trong câu thơ “Tóc mẹ thì bới sau đầu” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Khuôn mặt cô nhìn hiền hòa, phúc hậu, đôi chỗ của những vết chân chim in hằn bởi thời gian. Mặc dù (quan hệ từ) không cần phấn son nhưng (quan hệ từ) mặt cô vẫn xinh đẹp và hiền hậu lạ thường. Đó là khuôn mặt hiền từ và được pha lẫn nét duyên dáng. Trên gương mặt thanh thoát ấy là đôi mắt sáng, thường như vầng trăng mỗi khi cô cười tươi. Giọng nói cô lúc nào cũng trong trẻo, nhẹ nhàng. Cô luôn nói chuyện từ tốn với học sinh, dù khen thưởng hay khiển trách vẫn thế. Vì là giáo viên tiếng Anh nên giọng cô rất hay, điều đó làm tôi luôn hằng nể phục. Tôi ước mong một ngày sẽ có được giọng đọc hay như cô. Cô rất hay cười, một nụ cười hiền trìu mến. Khi vào dạy học, cô Lành rất tận tình và chu đáo. Những kiến thức (điệp từ) mới được cô truyền đạt một cách dễ hiểu, tôi có thể học tốt hơn khi được cô chỉ bảo. Những kiến thức (điệp từ) khó, cô giảng đi giảng lại nhiều lần, không quên hỏi lại còn bạn nào chưa hiểu không để cô nói thêm. Nhiều bạn giơ tay hỏi lại bài, cô vẫn rất kiên nhẫn chỉ dạy cho tới khi cả lớp cùng hiểu hết mới thôi. Đó là nhiệt huyết mà một người làm nghề giáo không thể nào thiếu. Không chỉ đem đến cho tôi những bài học bổ ích trên sách vở, cô còn cho tôi học được những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Những lúc dư giờ, cô luôn kể cho cả lớp nghe những câu chuyện, từ đó lại rút ra một bài học cho chúng tôi nhìn nhận tốt về cuộc đời. Cô luôn bảo: “Cô sẽ nắm tay các em đi thật tốt”. Đó là điều khiến tôi luôn thấy yêu quý, kính trọng cô. Mặc dù không còn được học cùng cô nữa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn giữ tình cảm của mình dành cho người cô mà tôi yêu quý nhất suốt quãng đời học sinh của mình. Vào những dịp lễ Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi luôn ghé thăm cô và dành tặng cho cô những lời chúc tốt đẹp. Tôi luôn mong cô sẽ luôn có nhiều niềm vui trong cuộc sống, có thật nhiều sức khỏe để bước tiếp trên con đường giảng dạy của mình.