Quyền lực nhà vua ở phương Tây lúc đầu bị hạn chế trong các lãnh địa bởi vì khi đó đất nước được chia thành nhiều lãnh địa phong kiến. Mỗi lãnh địa phong kiến sẽ có một lãnh chúa cai quản còn được coi là ông vua con, mà nhà vua khi đấy cũng chỉ như một ông vua con và chỉ có thể cai quản lãnh địa của mình không thể cai quản lãnh địa của người khác được.