Đối với mỗi người chúng ta chắc hẳn đều có những ấn tượng hay những kỉ niệm mà ta không thể nào quên được. Đó đơn giản chỉ là nhưng buổi tựu trường hay những ngày khai giảng và cả những người bạn khó quên. Còn đối với riêng tôi thì hình ảnh các thầy cô giáo sẽ là hình ảnh đáng nhớ nhất. Mỗi người một vẻ, một cách giảng dạy khác nhau mà cũng vì thế mà các thầy cô giáo để lại án tượng sâu đậm trong lòng mỗi cô cậu học trò. Nhưng tất cả các thầy cô đều có một khát vọng giống nhau: truyền cho ta tri thức. Và vì thế hình ảnh các thầy cô đều đẹp, và đẹp nhất và gần gũi nhất là lúc các thầy cô đừng trên bục giảng và say sưa giảng bài. Đối với riêng tôi thi hình ảnh cô Yến say sưa giảng bài trong mỗi tiết Toán luôn để lại trong tôi những ấn tượng khó quên.
Hằng ngày, sau tiếng trống vào lớp, lớp đã nhanh chóng ổn định trật tự, chuẩn bị chào đón tiết học mới đầy hứng khởi. Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng những bước chân nhè nhẹ quen thuộc.
Cô bước vào lớp với nét mặt tươi tắn và nụ cười rạng rỡ. Cô giáo tôi dáng người nhỏ nhắn, mảnh dẻ. Nổi bật nhất trên khuôn mặt thật là phúc hậu của cô là đôi mắt đen láy dịu hiền ẩn dưới đôi lông mày lá liễu hình cánh cung. Cô mặc một bộ quần áo giản dị nhưng vẫn đẹp, rất hợp với dáng người thon thả của cô. Với dáng vẻ thuộc và cử chỉ khoan thai, cô đưa chúng tôi vào bài học. Vẻ mặt thân thuộc của cô khiến chúng tôi như bị cuốn hút ngay từ những phút đầu tiên. Giọng giảng của cô nhẹ nhàng, trầm ấm, ngọt ngào và đầy truyền cảm. Giọng nói ấy dường như được xuất phát từ sâu thẳm trong tâm hồn để chúng tôi có thể cảm nhận được cái hay và sự kì diệu của Toán học. Tôi nhìn cô! Cô đang giảng say sưa quá, khiến tôi như muốn khắc ghi trong lòng tất cả những lời giảng của cô. Trong lúc giảng bài, bao giờ cô cũng lôi cuốn được cả học sinh cùng tham gia. Có khi, cô đến tận nơi chỉ bảo, hướng dẫn cặn kẽ đến khi chúng tôi hiểu bài, có gì khó khăn, cô luôn sẵn sàng gợi ý. Qua bài giảng của cô, môn toán không còn là môn học khó hiểu với những con số khô khan nữa mà trở nên sinh động lạ thường.
Đôi mắt cô mở to, long lanh, hướng về phía học trò chúng tôi ân cần, dịu dàng và âu yếm. Ánh mắt cô lúc dịu dàng tha thiết, lúc xa xăm vời vợi. Có khi đôi mắt ấy ánh lên niềm vui, khích lệ, tin tưởng đối với những cô cậu học trò. Cũng có lúc đôi mắt ấy lại nghiêm nghị, đượm buồn như muốn nhắc nhở bạn nào đó chưa ngoan, chưa chú ý. Vì muốn cho học trò phát huy được khả năng chủ động, sáng tạo nên nhưng câu hỏi cô đặt ra luôn tạo được sự hấp dẫn đối với chúng tôi. Các câu hỏi, dù dễ hay khó,dù là câu hỏi đóng hay câu hỏi mở, bao giờ cũng kích thích sự tư duy của tất cả mọi người. Cô bao giờ cũng gần gũi, tôn trọng ý kiến của học sinh.Cô lắng nghe chúng tôi nói chăm chú và giúp chúng tôi trao đổi, thảo luận một cách công bằng, lúc nào cô cũng là người chỉ huy tài ba khiến học trò khâm phục.
Vừa giảng bài, cô vừa kết hợp ghi bài. Tay cô nhẹ nhàng, giơ lên, giơ xuống, nhịp nhàng theo bài học. Bàn tay cô như một họa sĩ làm ảo thuật trên tranh của mình. Chỉ một thoáng, nhưng hàng chữ, con số hiện ra, những nét phấn đều đặn, gọn gàng, chỗ thanh, chỗ đậm, chỗ gạch chân được trình bày đẹp và khoa học chứng tỏ tính cách rất chỉn chu, cẩn thận của người viết. Nhìn nét chữ của cô, tôi thấy ngại ngùng vì tính cẩu thả của mình. Bước chân cô nhẹ nhàng, khoan thai, lúc đi trên bục giảng, lúc xuống tận từng bàn học sinh để chỉ dạy tận tình.
Bốn mươi lăm phút trôi qua sao mà nhanh quá, “ Tùng… tùng … tùng”. Tiếng trống trường đã điểm, cô đưa mắt nhìn chúng tôi chan chứa, đầy yêu thương và sự tin tưởng, khích lệ. Tôi đọc được trong ánh mắt ấy cả những lời dặn dò, những lời nhắc nhở học trò của cô. Cả lớp đều cảm thấy nuối tiếc khi giờ học trôi qua sao mà nhanh quá.
Tiết học đã tan mà nhưng lời giảng dạy của cô vẫn còn văng vẳng bên tôi chúng tôi. Cô không chỉ là một người dạy toán mà cô còn là người cho tôi thêm động lực và quyết tâm để thực hiện ước mơ của mình. Những lời cô giảng ngày hôm nay sẽ là chiếc chìa khóa mở cánh cổng tương lai cho tôi ngày mai.