Văn chương luyện những tình cảm mà ta sẵn có. Ta suy rộng ra có thể là cá nhân mỗi người, cũng có thể là cả xã hội. Mỗi con người khi sinh ra đều biết yêu, giận, vui buồn, ghét...Nhưng không phải ai cũng phô bày được những thứ tình cảm đó. Chỉ khi đọc văn chương, những tình cảm đó mới có thể dược bộc lộ. Như khi ta đọc truyện " Tấm Cám", ta thấy thương thay cho thân phận cô Tám, phải lam luc vất vả. Ngược lại, nhân vật mụ di ghẻ và Cám lại làm ta thấy ghê tởm và căm thù. Đọc truyện " Thạch Sanh", ta thấy thương và vui mừng cho Thạch Sanh phải trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng được hưởng hạn phúc, và thấy hả hê khi mẹ con Lý Thông bị trừng trị thích đáng. Vậy chẳng phải khi đọc văn chương, ta có những tình cảm như vậy hay sao ?