Mỗi năm xuân về, theo tiếng trống giục giã, dân làng già trẻ lớn bé, theo sự chỉ đạo của Tổ phụ lão, nô nức đi trồng cây trên đồi trọc ven làng và ven đường, chúng em lại nhớ đến lời dạy của Bác Hồ:
Mùa xuân là Tết trồng cây,
Làm cho đất nước càng ngày càng xuân.
Câu thơ đó đã nêu lên một tư tưởng có ý nghĩa lâu dài đối với đất nước, làm nức lòng nhân dân như một lời kêu gọi.
Câu thơ nói đến một từ mới do Bác đặt ra: “Tết trồng cây”, một phong tục tập quán mới: Mùa xuân trồng cây do Bác khởi xướng.
Nhưng điều chủ yếu ở đây là đề xướng một chủ trương, mùa xuân trồng cây cho đất nước thêm xanh, thêm xuân.
Xưa nay nhân dân ta vẫn thường xuyên trồng cây: cây ăn quả như cam, chuối... cây làm nhà như tre, xoan, mít... Nhưng Tết trồng cây của Bác Hồ có một ý nghĩa rộng lớn hơn: Không chỉ trồng cây trong vườn nhà, mà trồng cây gây rừng, phủ xanh đồi trọc, trồng cây ven đường... tức là trồng cây cho đất nước thêm xanh. Đó là một tư tưởng trồng cây mới: trồng cây để cải tạo môi trường sống của đất nước, làm cho đất nước ngày càng xanh, càng đẹp. Gần đây lụt lội hạn hán xảy ra nhiều hơn, ác liệt hơn. Đó là do nạn phá rừng lan tràn, khai thác gỗ bừa bãi, diện tích rừng bị thu hẹp trên các vùng núi. Nếu nhu cầu xẻ gỗ xây nhà tăng, nhu cầu chất đất để nung vôi, nung gạch tăng, nhu cầu dùng đồ gỗ gia tăng, thì tốc độ phá rừng cũng tăng theo, rừng cây bị phá hoại, không mọc lên kịp. Thế là không còn cây để giữ nước, nước mưa xói mòn làm đất chóng bạc màu. Rừng không đủ sức giữ nước, nước lũ tràn về gây lụt lội và lụt qua thì hạn đến.
Thấy trước tình hình đó Bác Hồ đã đề xướng việc trồng cây như một việc làm bù đắp lại cho thiên nhiên, một hành động phòng xa để gìn giữ môi trường.
Một lẽ khác trồng cây có ích lợi rất lớn để làm dịu mát môi trường. Mọi người đều biết rễ cây hút nước trong đất, lại thông qua lá mà tỏa hơi nước vào không khí.
Người ta tính cứ 15 mẫu rừng một ngày đêm có thể phả vào không khí từ mấy nghìn đến một vạn lít nước. Mùa hè, một cây lớn có thể làm bốc hơi sáu thùng nước. Như vậy thì một rừng cây um tùm, xum xuê có thể làm bốc hơi biết bao nhiêu là nước vào không trung và làm cho không khí dịu mát biết chừng nào? Hơi nước ấy tụ thành mây rồi lại mưa xuống đất tạo thành một vòng khép kín khiến cho đất đai không bị hạn hán, lụt lội.
Rừng cây còn giữ cho sinh thái được cân bằng. Cây có thể làm cho không khí trong sạch. Người ta gọi rừng là “xưởng chế tạo dưỡng khí”. Mọi người đều biết con người hít vào dưỡng khí và thở ra thán khí, còn cây thì ngược lại, nó hút thán khí và nhả ra dưỡng khí. Cây và người bù đắp cho nhau. Như vậy diện tích rừng càng nhiều thì khả năng hút thán khí nhả ra dưỡng khí càng tăng. Và môi trường không khí càng được trong sạch. Nếu như trong không trung do người và xí nghiệp nhả ra không có cách gì lọc đi được, môi trường không khí do đó ngày càng bị ô nhiễm nặng.
Hiểu như vậy, ta sẽ hiểu việc trồng cây gây rừng có ích lợi rất to lớn, vượt xa ra ngoài nhu cầu hái quả, lấy gỗ thông thường, mà gắn với môi trường trong sạch của con người. Nhiều thành phố lớn trên thế giới không khí bị ô nhiễm trầm trọng chính là do thiếu rừng cây xanh vây bọc.
Hiểu như vậy, chúng ta càng biết ơn Bác Hồ, người đề xướng ra Tết trồng cây. Nếu làm được như lời Bác dạy, mỗi người trồng một cây và giữ gìn cho cây lớn lên, thì mỗi năm đất nước ta có thêm bảy chục triệu cây, một số lượng cây rất lớn. Nếu số lượng cây ấy được duy trì và tăng thêm qua nhiều năm thì đất nước ta sẽ xanh tươi biết chừng nào! Càng suy rộng ra càng thấy Bác Hồ thật sâu sắc và sáng suốt.
Chúng ta nguyện làm theo lời Bác dạy và vận động cho mọi người cùng làm. Như Bác từng nói: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”. Nếu cả nước bền lòng trồng cây, thì chẳng mấy chốc đất nước ta sẽ xanh tươi như một mùa xuân vĩnh viễn, xứng đáng với cái tên Vạn Xuân mà tổ tiên đã đặt cho nước Việt Nam.