Trống báo giờ ra chơi
Từng đàn chim áo trắng
Chân bước khỏi ghế ngồi
Ùa ra ngoài sân nắng
Mỗi người đều có thể tìm cho mình niềm vui, sự phù hợp với mỗi tiết học khi đến trường. Có người thích được chìm đắm vào những bài học bổ ích mà cũng không kém phần thú vị để được tiếp thêm tri thức. Có người lại ấn tượng về giờ chào cờ với sự trang nghiêm của nó. Nhưng chắc chắn, là học sinh thì ai cũng thích hòa mình vào các trò chơi đầy tinh nghịch, sôi động vào giờ ra chơi. Đó thời gian mà chúng ta có thể làm rất nhiều điều với bạn bè, thầy cô và mái trường thân yêu của chúng ta. Khi đến trường, cứ sau 2 tiết học thì lại đến lúc mọi thứ trở nên ồn ào, náo nhiệt hẳn lên…
Sau tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi, chúng em đứng lên chào thầy cô giáo rồi ùa ra sân như đàn ong vỡ tổ. Các bạn học sinh nhanh nhẹn xếp thành hàng đúng theo vị trí quen thuộc, mỗi người cách nhau một sải tay để chuẩn bị tập bài múa dân vũ. Theo tiếng nhạc, từng động tác được thực hiện nhịp nhàng đều đặn. Những cánh tay của các bạn nữ mềm mại quay trái, quay phải, còn những cánh tay của các bạn nam thì dứt khoát, chắc nịch. Bao gương mặt hồn nhiên tươi rói dưới ánh nắng mai.
Ông mặt trời trên cao có lẽ cũng bị giật mình bởi tiếng nô đùa và vén màn mây nhìn xuống, ban phát những tia nắng vàng dịu nhẹ, lấp lánh như những dải kim tuyến vắt ngang qua cành cây, kẽ lá, qua những cánh hoa mười giờ vừa kịp mình nở rộ để khoe sắc trước các cô cậu học trò. Cả sân trường nhuộm trong cái nắng vàng rực rỡ. Tiếng chim hót ríu rít tạo thành một bản hòa ca, hòa cùng tiếng cười đùa vui nhộn của học sinh. Trên cái cột cờ cao chót vót là lá cờ Tổ quốc đỏ tươi đang tung bay đầy kiêu hãnh trong gió. Bác xoài già vẫn đứng lặng lẽ trên sân trường, như cố gắng vươn dài tán lá thành chiếc ô khổng lồ để tia nắng khỏi lọt qua nơi chúng em vui đùa. Làn gió dịu dàng ghé thăm từng đám học trò như muốn làm vơi đi những giọt mồ hôi và hòa với niềm vui của chúng em. Sân trường chả mấy chốc đã tràn ngập những trò chơi bổ ích. Đi đến đâu, ta cũng bắt gặp những nhóm học sinh đang tụm năm tụm bảy, chuẩn bị bắt đầu một trò chơi nào đó.
Ở giữa sân trường, một số học sinh chơi trò đuổi bắt thật vui, mặt ai cũng hớn hở, đỏ bừng như quả gấc. Ngay sát bên là các bạn nữ chơi nhảy dây. Mặt các bạn ấy thật phấn khích, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi nhưng xem ra chẳng có vẻ gì là mệt. Trên những chiếc ghế đá là các chị lớp lớn hơn đang trò chuyện, đọc sách hay thảo luận sôi nổi về một bài toán khó nào đó, mặt các chị ấy lúc thì đăm chiêu, lúc lại giãn ra và nở nụ cười thật tươi khi khám phá được điều gì thú vị. Còn phía ngoài kia là các anh khối chín nhanh chóng tập trung dưới gốc cây phượng để xếp thành vòng tròn rồi đá cầu với nhau. Đôi chân của các anh nhanh thoăn thoắt, còn miệng thì í ới gọi nhau. Những quả cầu xanh, đỏ bay qua bay lại, bay lên rồi bay xuống, trông hay lắm. Đang say sưa nô đùa thoả thích thì tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết, chúng em chạy nhành vào lớp. Tuy tất cả các cuộc chơi đều dang dở nhưng trên gương mặt các bạn, ai nấy đều toát lên vẻ vui tươi, rạng rỡ.
Thời học sinh đáng nhớ nhất có lẽ là những trò chơi đầy tinh nghịch. Những giây phút ra chơi sau giờ học đầy căng thẳng ấy tuy ngắn ngủi nhưng thật ý nghĩa, giúp chúng em thổi bay những mệt mỏi và tiếp thêm năng lượng để bắt đầu những giờ học bổ ích tiếp theo. Khi ấy, sân trường lại trở về vắng lặng như cũ, chỉ còn bác phượng, bác xoài già đứng lặng im thủ thỉ với nhau như những người bảo vệ đang canh gác cho sân trường. Cứ mỗi khi bác trống trường vang lên những tiếng kêu giòn giã, chúng em lại háo hức chạy thật nhanh ra sân trường để hòa mình vào những trò chơi thật thú vị. Khung cảnh sân trường giờ ra chơi sẽ luôn đọng lại trong tâm trí em những ấn tượng thật khó quên.