"Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều"
(Quê hương - Đỗ Trung Quân)
Bản thân tôi cũng chẳng thể định nghĩa được rõ ràng câu hỏi "Quê hương là gì?" nhưng khi đã xa quê hương, tôi mới thấy lòng đau như cắt. Quê hương trong tôi chỉ đơn giản là căn nhà nhỏ có ba mẹ, có anh chị em, có hàng cau sau vườn sai quả cho ông bà nhai, có mấy con mèo con chó tắm nắng trước sân, có lũ bạn mỗi trưa oi ả rủ nhau ra đồng. Quê hương chỉ có thế thôi, chỉ có đơn sơ, chỉ có mộc mạc, nhưng khi xa rồi thì nhớ tới nao lòng.
Ngồi trên chiếc xe buýt hiện đại nơi thành thị phồn hoa, dòng người đông đúc chen nhau chốn phố thị ngoài kia khiến tôi chợt nhớ đến cảnh vật yên tĩnh làng quê mình. Nếu bây giờ còn như ngày ấu thơ ở thôn quê, tôi chẳng phải tất bật mưu sinh, chẳng phải lo nghĩ. Chẳng còn những lúc ngồi xe nắng nóng, chẳng còn tập hồ sơ chất chồng đợi mình, chỉ còn hình ảnh mẹ ngồi bên mâm cơm đợi tôi rong chơi cùng lũ con nít trong xóm trở về nhà ăn cơm. Bữa cơm mẹ ngon hơn tất thảy sơn hào hải vị có ở nơi phồn hoa phố thị này, vì có tình thương của mẹ, và có cả lời đốc thúc của ba: "Ăn nhiều đi con, ba mẹ no rồi". Ba mẹ luôn cho tôi ăn những phần ngon nhất, rồi nói mình không thích ăn những phần đó. Sao tôi lại nhớ da diết thế này!
Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh đều đều nhưng đưa tôi về từng miền kí ức nên quê nhà. Tôi nhớ mỗi trưa hè cũng nắng nóng oi bức như thế này, nằm trên chiếc võng đung đưa trước sân nhà, lũ bạn trong xóm chạy ngang rủ tôi ra đồng cùng chơi. Tôi lén mẹ không ngủ trưa để đi tụ tập với lũ bạn. Chúng tôi chơi hết trò này trò kia, nào là bắn súng giấy, nào là nhảy dây, nhảy lò cò, xong lại thi nhau ra đồng ăn vụn vài bông lúa non. Chẳng mấy chốc là tới chiều tà, lại nghe tiếng mẹ gọi về ăn cơm. Lúc ấy đứa nào cũng sợ, sợ trốn đi chơi về sẽ bị mẹ mắng, mẹ phạt. Nhưng giờ đây xa quê mới thấy, khoảng thời gian khi ấy là bình yên nhất cuộc đời người, vì rong rủi đâu đó rồi vẫn có mẹ chờ, mẹ gọi về thôi. Bây giờ lại thèm tiếng gọi thân thương ấy, thèm được nghe mẹ mắng, thèm được nhỏ bé lại trước cây roi mây của mẹ.
Xe buýt cứ thế chạy chầm chập, rồi đột nhiên thắng gấp một tiếng két thật lớn. Tôi thấy trước mắt là thằng Nam xóm dưới. Nó chạy nhanh tới đập vai tôi một cái rõ mạnh rồi nói: "Làm gì đờ người ra vậy? Nay không đi chơi tiếp à?". Chà, thì ra tất cả chỉ là giấc ngủ gật trưa hè của tôi, tiếng két to từ cái thắng xe đạp đã cũ của nó đã đánh thức tôi. Chỉ là một giấc mơ nhưng mọi thứ thật chân thật, nó làm tôi thấy trân trọng từng khoảnh khắc được ở quê nhà. Tôi cùng nó chạy ra đồng chơi cùng lũ bạn. Bỗng nhiên hôm nay tôi thấy cái nắng oi ả này sao lại ấm áp tới lạ, cánh đồng lúa sao đẹp đẽ đến thế, quê hương tôi sao lại quá đỗi xinh đẹp tới vậy. Nhờ giấc mơ hôm ấy, tôi thấy thêm yêu quê hương mình xiết bao.