“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu?
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?”
(“Bài học đầu cho con” – Đỗ Trung Quân)
Quê hương là gì, không phải ai cũng có thể dễ dàng định nghĩa được. Chỉ biết rằng ở đó có ông bà, có ba mẹ, có tuổi thơ tràn ngập tiếng cười vui, và khi xa rời nơi đó, lòng ta luôn cồn cào một nỗi nhớ da diết. Quê hương trong tôi là những trưa hè nắng rực oi ả, nằm võng đung đưa ngủ giấc say mèm cùng lời ru của mẹ. Quê hương với tôi là những chiều tà gió thổi mát rười rượi, tôi cùng lũ bạn hàng xóm rong ruổi khắp những con đường làng. Quê hương tôi có những cánh đồng thơm hương lúa bát ngát, mỗi sáng tinh mơ đều thấy các bác nông dân chăm chỉ ra ruộng cày. Bên cạnh những cánh đồng còn là những con sông chảy nặng phù sa, những con suối trong veo nước. Quê hương có mái trường làng dạy tôi con chữ nét người, có những thầy cô giáo chắp cánh ước mơ cho tôi. Quê hương tôi không đẹp lộng lẫy, kiêu sa, nhưng là vẻ đẹp tuyệt bích của sự giản dị, mộc mạc, yên bình. Đó là nơi cho dù đi đến nơi nào đẹp biết mấy đi chăng nữa, tôi vẫn thấy quê hương vẫn đẹp hơn cả. Vì nơi đó có những con người tôi yêu thương và yêu thương tôi. Tôi sẽ luôn yêu quê hương mình như cách quê hương đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi khôn lớn.