Nguyên nhân:
Từ khi nhà Lê sơ được thành lập, bộ máy nhà nước ngày càng được củng cố và tính tập quyền đạt đến cao độ. Vì hệ tư tưởng của Nho giáo là đề cao trung hiếu: trung quân ái quốc, trung với vua, hiếu với cha mẹ, mọi quyền lực nằm trong tay vua, vua được xem là "thiên tử". Hệ tư tưởng này rất phù hợp cho việc tăng cường quyền lực hơn nữa vào trong tay nhà vua nên được sử dụng làm tư tưởng chính thống để cai trị quốc gia.
Bên cạnh đó, Phật giáo và Đạo giáo dưới thời nhà Lê sơ bị hạn chế: dưới thời Minh đô hộ, Phật giáo và Đạo giáo bị lợi dụng để mê hoặc nhân dân về mặt tinh thần. Do đó các chùa chiền càng ngày càng mất đi ý nghĩa trang nghiêm và bị hạn chế xây thêm chùa hay đúc chuông, tô tượng,...
Nho giáo thời Lê sơ phát triển và được nâng lên vị trí độc tôn, duy trì đến cuối TK XIX.