Khi những chú ve sầu cất lên khúc ca chào đón mùa hè, cũng là lúc hàng phượng vĩ trong sân trường mặc chiếc áo hoa màu đỏ. Còn gì rực rỡ hơn sắc thắm của hoa phượng và còn gì sôi động hơn âm thanh của tiếng ve trong những buổi trưa hè.
Hàng phượng vĩ góc sân trường đã nhiều tuổi lắm rồi. Có thể thấy được dấu ấn của thời gian qua những gốc cây to bằng mấy vòng tay người ôm và thân cây sù sì, nứt nẻ vì mưa nắng. Cành phượng đĩnh đạc vươn lên trời cao, xoè rộng tán lá, toả bóng che rợp cả một khoảng sân trường. Đứng trên ban công tầng bốn, ta có thể dưa tay chạm tới lá phượng. Có lẽ, hiếm có loại lá nào đem lại cảm giác dịu êm, mát rượi như lá phượng.
Lá phượng là loại lá kép, cuống dài, gồm nhiều lá nhỏ, màu xanh tươi, mọc song song hai bên cuống. Mỗi khi có gió thổi, lá phượng rung rinh như vẫy chào, rồi những lá già rơi lả tả như rắc một làn mưa bụi màu vàng lên những cô cậu học trò đang chơi phía dưới. Màu xanh của lá phượng dường như làm cho cái nắng hè đỡ chói chang, gay gắt.
Cùng với trời xanh và nắng vàng, hoa phượng tô điểm cho mùa hè thêm rực rỡ. Hoa phượng không mọc đơn lẻ mà kết thành từng chùm lớn, đỏ rực như thắp lửa một vùng trời. Mỗi bông phượng xoè ra năm cánh mỏng, trong đó có bốn cánh màu son còn một cánh lốm đốm trắng. Nhụy hoa dài và cong, đầu nhụy lủng lẳng túi phấn vàng tươi hình bầu dục. Bọn con trai thường vặt trụi cánh hoa để lấy nhụy chơi chọi gà, còn bọn con gái lại nâng niu chùm hoa đỏ và lựa chọn bông đẹp nhất để ép vào sổ tay. Hoa phượng được lưu trong kí ức tuổi học trò như thế đấy.
Khi hàng phượng đơm hoa chói lọi nhất, cũng là lúc lũ ve sầu đồng loạt lên tiếng. Những “ca sĩ” của thiên nhiên đã bền bĩ, say sưa dạo bản đại hoà tấu suốt cả mùa hè. Dù lúc bình minh hay khi đêm xuống, dù nắng hay mưa, ve vẫn ngân nga ca hát. Những người khó tính thường dùng những từ như “ra rả”, “râm ran”, “đinh tai nhức óc” để miêu tả khúc hát của họ nhà ve. Nếu chú ý lắng nghe, ta sẽ thấy tiếng ve kêu lúc rộn ràng, thúc giục, khi thiết tha, trầm lắng... với bao cung bậc cảm xúc. Đã mấy ai không một lần bâng khuâng, xao xuyến khi nghe điệp khúc của những chú ve. Tiếng ve gọi ta trở về với những kỉ niệm tuổi thơ hồn nhiên trong sáng. Chẳng thế mà tiếng ve đã đi vào văn chương nghệ thuật. Không có âm thanh quen thuộc của những chú ve, mùa hè mới trống vắng làm sao!
Những ngày nóng nực rồi cũng trôi qua, hoa phượng tàn phai sắc đỏ và tiếng ve cũng trở nên uể oải, thưa dần. Hoa theo gió bay bay, rải lên sân trường một lớp màu hồng như xác pháo, kết thúc một mùa hoa. Giờ đây, thay thế cho những chùm hoa đỏ trên cây là những quả phượng xanh non, mỏng và dài như lưỡi kiếm treo lủng lẳng. Sự sống vẫn tiếp diễn theo quy luật tự nhiên. Hàng cây phượng lại khoác chiếc áo màu xanh thân quen, bình dị. Còn ve sầu thì im hơi lặng tiếng. Đã đến lúc chúng muôn nghỉ ngơi rồi!
Tạm biệt mùa hè, tạm biệt hoa phượng đỏ và cả những tiếng ve. Hẹn gặp lại vào năm sau, khi ta đã lớn thêm một tuổi.