Cho tới nay, Hà Nội chưa có công trình nào ghi dấu sâu đậm như cầu Long Biên. Cầu Long Biên là công của người Tây xây dựng, nhưng nó đã được Hà Nội hóa, hết sức thân thiết với người Việt, nhẫn nại, kiên trì, gánh vác, thậm chí là chắp vá... Nó đã trở thành một bộ phận hữu cơ, một thứ tài sản vô giá của Hà Nội. Nếu Hà Nội mất cầu Long Biên thì chả khác nào Huế mất đi cầu Tràng Tiền.Do đó, cần tính toán làm sao để có thể giảm bớt công năng giao thông, đồng thời tăng dần công năng văn hóa của cây cầu này để vừa bảo tồn vừa trùng tu được. Trong việc ứng xử với cầu Long Biên, chúng ta hãy đầu tư trí tuệ, tình cảm, sự kiên nhẫn để gìn giữ thiết chế văn hóa - lịch sử này. Phải ứng xử một cách thật đặc biệt và với một thái độ riêng với cầu Long BiênNhà văn Nguyễn Ngọc Tiến, Giải thưởng Bùi Xuân phái - Vì Tình yêu Hà Nội 2012 với 2 tác phẩm “Đi ngang Hà Nội” và “Đi dọc Hà Nội”: Cầu Long Biên có rất nhiều ý nghĩa
Cầu Long Biên mang trong mình rất nhiều ý nghĩa. Trong chiến tranh, cầu Long Biên là biểu tượng kiên cường, hiên ngang của người Hà Nội trước bom đạn Mỹ, đồng thời, nó cũng là cây cầu nối hai bờ sông, chuyên chở hàng hóa, là phương tiện đi lại của người dân. Về văn hóa, cây cầu vừa mang tính biểu tượng, vừa là gạch nối giữa quá khứ và hiện tại của thủ đô. Cũng tại cây cầu này, năm 1954, nhà quay phim Nga đã đặt máy quay hình ảnh người lính Pháp cuối cùng rút ra khỏi Hà Nội.