Bố em nói Hồ Gươm là một viên ngọc đặt giữa lòng Hà Nội. Cả ngàn năm đã trôi qua, nước hồ vẫn xanh màu ngọc bích. Đứng trên một ngôi nhà cao tầng nào đó nhìn xuống, Hồ Gươm tựa chiếc gương hình bầu dục soi bóng trời mây và cây cối ven bờ. Không biết hàng chữ “Thuận Thiên” trên gươm báu của vua Lê xưa có còn nguyên nét, chỉ thấy Tháp Rùa cổ kính vẫn nằm im lìm trên gò đất phủ đầy cỏ xanh giữa hồ. Sóng gợn hàng nối hàng như càng làm cho tiếng chuông đồng hồ trên tòa nhà Bưu điện Hà Nội ngân tỏa xa hơn trên mặt hồ. Phía bắc, cầu Thê Húc sơn dẫn lối vào Đền Ngọc Sơn nghi ngút khói hương. Hai đầu cầu, những cành cây cúi thấp phủ lá xuống lan can.