Mùa xuân, mùa của đất trời thay áo mới, mùa của vạn vật sinh sôi, mùa của chồi non lộc biếc vươn mình, mùa của lòng người rộn ràng xôn xao. Chính vì lẽ đó, mùa xuân đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận của nhiều thi sĩ, Nguyễn Duy cũng đóng góp vào khoảng trời xuân một chút dịu nhẹ:
"Mùa xuân trở dạ dịu dàng
Hoa khe khẽ hé nhẹ nhàng hương bay
Nhẹ nhàng lộc cựa nách cây
Dịu dàng vương mãi tím mây ngang chiều"
Ta dễ dàng thấy trước mắt hàng loạt từ láy xuất hiện trong những vần thơ: dịu dàng, khe khẽ, nhẹ nhàng như gợi lên vẻ đẹp êm đềm, dịu ngọt, đáng yêu của nàng xuân về. Nàng xuân vừa dạo bước tới một cách "dịu dàng" để thổi nhẹ vào không gian hơi thở ấm áp, khiến muôn hoa e thẹn đâm chồi. Thiên nhiên như đang mắc cỡ chào xuân qua từ "nhẹ nhàng" cựa nách cây của lộc non. Sức sống ấy cứ âm thầm trào dâng từng chút, từng chút một. Nhà thơ đã rất khéo léo vận dụng những từ láy gợi nét êm ái trong sự vận động không ngừng của thiên nhiên mùa xuân, một sự biến đổi tinh tế của cảnh vật ngày xuân. Tất cả điều đó khiến ta không khỏi say mê, đắm say với vẻ đẹp nàng xuân.