Gia đình luôn là nơi mà ta nhận được tình yêu thương vô bờ bến. Tôi cũng vậy, tôi luôn nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ gia đình, đặc biệt đó là ông ngoại tôi.
Ông tôi năm nay đã trạc bảy mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn lắm. Dáng người ông hơi cao, gầy, tuy tuổi đã cao nhưng lúc nào dáng đi cũng thẳng thóm. Mái tóc ông bạc phơ trên khuôn mặt hiền hòa khiến ông như một ông bụt bước ra từ câu truyện cổ tích mẹ hay đọc tôi nghe. Vì tuổi đã cao nên da ông nhăn nheo và có nhiều vết sạm, nhiều vết chân chim in hằn dấu ấn thời gian. Bà nói hồi còn trẻ ông đẹp trai lắm, phong lưu, tuấn tú. Đến giờ, ông vẫn là người đàn ông đẹp nhất trong mắt gia đình.
Hàng ngày, ông tôi luôn thức dậy từ rất sớm. Ông nói dậy sớm để tập thể dục nâng cao sức khỏe. Ông cùng bà đi tập dưỡng sinh cùng các cụ trong xóm. Dù tay đã yếu nhưng mỗi sáng khi tập thể dục xong, ông luôn chăm sóc cây cối trong vườn nhà. Ông tỉ mỉ tỉa lá cho từng cây một. Ông còn giành làm việc nhà phụ mẹ.
Ông tôi là một người rất yêu thương con cháu. Mỗi ngày ông đều hỏi tôi đi học có gì vui, có ai bắt nạt tôi không, ba mẹ có la mắng gì tôi không. Ông luôn hỏi han tôi thích gì để ông mua tặng, chỉ cần được điểm cao ông sẽ hết lời khen ngợi tôi và còn khoe với các bạn của ông nữa. Mỗi khi tôi bị bệnh ông lo lắng rất nhiều, còn chăm sóc tôi không thua gì ba mẹ. Tôi cảm thấy rất xúc động mỗi lần ông lo lắng cho tôi như thế.
Đối với tôi, ông là người ông tốt nhất trên đời. Tôi luôn cố gắng học hành thật tốt để ông vui lòng. Tôi cũng luôn mong ông sẽ luôn được vui vẻ, sống thọ cùng con cháu.