Ai sống trên đời cũng có ước mơ, nhưng ước mơ đó sẽ là một giấc mơ biến thành hiện thực hay trở thành một cơn ác mộng chính là do bản thân mỗi người. Có thể biến ước mơ trở thành hiện thực hay không còn dựa vào năng lực của chính mình có đủ sức chinh phục ước mơ đó hay không. Vì thế mà, ngạn ngữ đã nói rằng: “Đừng sống theo điều ta ước muốn, hãy sống theo điều ta có thể”.
“Điều ta ước muốn” có thể là ước mơ về một công việc trong tương lai, hay một điều gì đó sẽ xảy ra theo ý ta thích, nó có thể khả quan nhưng cũng có thể là những điều xa vời khó đạt được. “Điều ta có thể” chính là những việc trong khả năng thực hiện của bản thân mà ta có thể dễ dàng làm được. Câu nói trên ngụ ý khuyên con người ta nên tự biết lượng sức mình, cần làm những điều mà ta có khả năng làm được, không nên vượt qua giới hạn bằng những ước mơ hoang đường, ngoài tầm với. Mỗi người đều có ước mơ, có hoài bão, tuy nhiên cần phải nhìn nhận thực tế, không nên chạy theo những việc chúng ta không bao giờ có thể làm được. Nếu chỉ chạy theo những mộng tưởng ấy thì cả cuộc đời chúng ta luôn gian truân, bấp bênh khi phải theo đuổi một đích đến không có thực.
Không ai có thể ngăn cấm ước mơ của một người nhưng nếu nó chỉ mãi mãi là giấc mơ mà không thể trở thành hiện thực, đến cuối cùng người đau khổ nhất chính là bản thân mình. Bởi lẽ, khi bạn dốc hết thời gian và công sức để làm một việc nhưng lại chẳng bao giờ nhận lại được kết quả mong muốn, bạn sẽ rơi vào trạng thái chán nản, bất mãn với năng lực của bản thân, không còn thấy mình còn giá trị nào trong cuộc sống. Từ đó, bạn sẽ e dè việc cố gắng và dần dần không còn tha thiết bước tiếp, như câu nói của ông cha ta đã dạy: “Trèo cao té đau”. Thay vì đưa mình vào hoàn cảnh bất lực ấy, sao ta không chọn cho mình một lối đi vừa sức với bản thân, hàng ngày cố gắng thì sẽ nhận lại quả ngọt. Bạn có quyền đam mê, mơ ước nhưng nếu đam mê ấy mãi không làm được, không thể nuôi sống được bản thân, liệu bạn có còn tồn tại được trên đời để đam mê? Chính vì vậy, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi theo đuổi một việc gì đó.
Tôi từng đọc câu chuyện về một cậu bé bị liệt bẩm sinh. Thế nhưng, cậu luôn khao khát có thể trở thành một vận động viên điền kinh, trái tim của cậu luôn chất chứa tình yêu dành cho sân vận động. Cậu bé mong muốn được trở thành một vận động viên điền kinh đến nhường nào, nhưng hơn ai hết, cậu hiểu bản thân mình sẽ không thể trở thành vận động viên điền kinh với đôi chân tật nguyền của mình. Mười năm sau đó, cậu đã chọn cách biến hạt giống ước mơ không thể nào nảy mầm của mình đâm chồi ở một mảnh đất khác phù hợp với cậu hơn. Cậu đã đặt được xuống sân vận động – nơi mà cậu luôn hằng mong ước với tư cách một huấn luyện viên điền kinh. Bạn thấy đấy, cậu bé năm ấy không mù quáng ôm ấp một giấc mộng dài mà đã mạnh dạn đi theo con đường triển vọng hơn. Không nhất thiết chúng ta phải đi theo bằng được ước mơ không thể thực hiện, chỉ cần hãy sống cùng ước mơ của mình.
Tôi đã từng thấy những lớp thế hệ học sinh trải qua các kì thi chuyển cấp, hay kì thi đại học. Có những bạn ước mơ vào những trường danh tiếng, luôn muốn đặt chân vào các ngôi trường đó nhưng lại quên xem lại năng lực của bản thân mình đã phù hợp hay chưa. Các bạn đặt bút điền nguyện vọng vào những ngôi trường ấy mà không chút do dự, để rồi ngày nhận kết quả chỉ toàn là nước mắt và sự hối hận. Hối hận giá mà lúc trước mình đã sáng suốt hạ nguyện vọng thấp một chút thì có lẽ sẽ không trượt vào cấp ba, trượt vào đại học. Đó là những lựa chọn mà bạn sẽ không thể làm lại được nữa, và những ngày tháng sau này bạn phải chấp nhận chứa đựng trong lòng một sự dằn vặt về những mơ mộng xa vời của bản thân. Đừng biến ta trở thành như vậy, hãy biết đâu là điểm đến có thể đặt chân đến.
Sống có ước mơ, ước muốn là sống đẹp. Nhưng chúng ta phải biết điều tiết ước mơ của mình theo năng lực và hoàn cảnh. “Hãy sống theo điều ta có thể” vì khi đó cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn với chúng ta, thành công sẽ luôn gần ngay trước mắt chứ không ở nơi đâu xa vời. Là thế hệ trẻ, tôi sẽ luôn nghe theo lời dạy bảo của ông cha, biết “liệu cơm gắp mắm” để không phải hối hận về con đường mà mình đã đi.