Sau bữa cơm chiều rất thú vị, một ấm nước trà nóng được mẹ pha cùng với khay, chén chu đáo đặt trên bàn. Cả nhà quây quần bên bàn nước. Tôi vui miệng kể cho bố mẹ và em tôi nghe một câu chuyện lí thú của lớp 7A chúng tôi: Chúng tôi diễn kịch. Phải công nhận câu chuyện hấp dẫn vì thấy bố tôi ngừng đọc báo lắng nghe, mẹ mời bố chén trà nóng rồi cùng nhìn thôi chờ đợi, thằng Cao Thái Sơn em tôi thì cứ luôn miệng kể chuyện anh diễn kịch đi, anh Trung...
Trường con có tổ chức một hội thi diễn kịch. Các lớp đã chuẩn bị trong một số ngày vừa qua. Chiều nay, tất cả đã công diễn để chọn giải cho các vỡ diễn.
Lớp con quyết định chọn vở kịch về người anh hùng các nước ta thời nhà Trần chống quân Nguyên. Con được phân công đóng vai chính là Phạm Ngũ Lão vì người con to và khỏe nhất bọn. Bạn lớp trưởng tham gia đạo diễn, chỉ bảo các vai từng li từng tí một. Bạn Sơn có hoa tay, nên vẽ rất giỏi, được phân công làm voi bằng vải để hai người chui vào trong. Bạn Đông Nhi - tổ trưởng tổ con và bạn Phạm Trưởng đóng vai hai lính hầu của Hưng Đạo Vương. Bạn Khánh Phương làm Hưng Đạo Vương ra dáng lắm, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại. Thỉnh thoảng lại đưa tay lên cằm như để vuốt râu (thực ra lúc đó Khánh Phương có động tác như sờ râu thì đúng hơn). Đùn đẫy mãi, không ai chịu chui vào làm voi. Cuối cùng, Đàm Vĩnh Hưng và Đan Trường xung phong. Các vai sau khi phân công đã khẩn trương tập dượt cho đến ngày biểu diễn. Và chiều nay, hội thi đã được thực hiện tại hội trường của trường, ngay trên sân khấu sánh rực ánh đèn... chúng con, đứa nào cũng rộng ràng như những diễn viên thực thụ...
Vào buổi chiều, tất cả đã nhập vai. Con không còn vừa "đan sọt" vừa nói leo với các bạn nữa. Khánh Phương không còn khó khăn khi leo lên con voi giả nữa. Đông Nhi và Phạm Trưởng giờ đây như những tên lính hầu thực sự. Hải còn đi xin thầy hiệu trưởng "vũ trang" cho các nhân vật trong vở kịch.
Chiều hôm ấy, sau khi kịch biểu diễn, tất cả các khôi 7 và 8 tập trung dưới sân. Chẳng hiểu các bạn 7B nói trêu Phạm Trưởng cái gì, mà trông vẻ mặt nó rất tức. Lúc đang biểu diễn, bạn Phạm Trưởng mang theo cái tức đó vào cuộc. Lên đến đoạn Phạm Ngũ Lão bị "tên lính Phạm Trưởng" - lính của Hưng Đạo Vương - cầm cây gậy nhựa chọn cho con một cái rõ mạng, đau ơi là đau. Nhóm kịch của chúng con được giải nhất và con được giải diễn viên nhí xuất sắc. Lúc ra về thầy hiệu trưởng thấy con di khập khiễng, thầy hỏi vui "Ồ! Lão cứ đi tập tễnh thế". Nghe vậy, cả bọn con cười thật thoại mái. Thằng Tuấn mặt cứ đỏ lựng. Bố mẹ thấy lớp con có vui không?
Cả nhà đều cười. Mẹ bảo em: "Các con đoàn kết, vui vẻ như thế, bố mẹ rất mừng đấy". Nghe mẹ nói, em sung sướng vô cùng.
Có thể bạn quan tâm: văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm
Bài làm 2: Bài kể về cậu học sinh không chú ý lắng nghe trong giờ học
Những bữa cơm chiều, không khí gia đình em rất vui. Mọi người đều kể chuyện về cơ quan, về trường lớp cho nhau nghe. Em mở đầu câu chuyện:
Bố mẹ có biết không? Hôm nay lớp con có chuyện rất nực cười về thằng Công Vinh Cả lớp cứ cười rũ rượi mẹ ạ!
Mẹ sửng sốt:
- Cười thì làm sao mà học được nữa. Thế chuyện gì hả con?
Thế là cả bố và mẹ đều chăm chú lắng nghe em kể.
...Chiều nay, lớp con có giờ học Toán. Cô giáo con đang say sưa giảng bài, bỗng nhiên cô dừng lại và đưa mắt về phía thằng Công Vinh. Té ra thằng "quỷ sứ" lấy chân nó bỏ vào ngăn bàn, miệng nó lẩm bẩm hát: "Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay" và mắt nó nhìn ra cửa sổ.... Cả lớp cười ầm lên. Nó lại tưởng cả lớp cười cái gì đấy, nó cũng cười phụ họa theo, nhưng lại cười to nhất. Trông nó thật ngộ ghê, vì nó không chú ý, nên cô giáo con cũng bật cười.
Bỗng cô giáo con bảo:
- Mời con trai Công Vinh đứng lên cho cô hỏi. Cô đang nói gì, con nói lại xem nào?
Nó đang rất lúng túng thì có đứa nhắc trêu nó: "tim hai ngăn, một vòng tuần hoàn". Vậy là nó nói theo và cả lớp cười ầm lên. Cười đã đành vì câu trả lời ngớ ngẩn, rồi còn cười vì mặt của thằng Công Vinh. Cô giáo con lại hỏi:
- Cả lớp mình đang học môn gì đó con?
Thằng Công Vinh như tỉnh giấc mộng, nó lí nhí trả lời
- Thưa cô, giờ học môn Toán ạ!
Tuy rất bực nhưng cô giáo con vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo Công Vinh:
- Con phải tập trung và học tập chứ, sắp hết học kì I rồi! Con có hứa với cô và cả lớp là sẽ chăm chú vào việc học không?
Lại lí nhí trả lời có:
- Thưa cô, con hứa ạ...
Em nhìn mẹ, nhìn bố, thấy bố mẹ không cười nữa. Mẹ bỗng nhiên nét mặt lo lắng:
- Thằng Công Vinh học hành thế thì gay đấy. Còn con nữa phải chú ý vào học tập. Học kém là xấu hổ đấy con ạ.
Tôi "Vâng ạ". Nhưng mẹ lại bảo: "Cái thằng Công Vinh lớp con, thình thoảng lại làm trò hề. Cả lớp phải nhắc nhở, phải giúp nó".
Sau đó, bố tôi kể chuyện đá bóng chiều nay ở cơ quan bố, do công đoàn tổ chức. Bữa cơm chiều mỗi ngày đều có những câu chuyện đáng nhớ. Đầm ấm làm sao những bữa cơm gia đình.