Chào mừng bạn đến với Selfomy Hỏi Đáp, hãy Hỏi bài tập hoặc Tham gia ngay
0 phiếu
trong Ngữ văn lớp 6 bởi Diệp Linh Chi Học sinh (337 điểm)
Hãy kể lại một ngày quan trọng nhất cuộc đời em
đã đóng

4 Trả lời

0 phiếu
bởi Pyn Pyn Thần đồng (524 điểm)
được bầu chọn là câu hỏi hay nhất bởi Diệp Linh Chi
 
Hay nhất

Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng sẽ có lần lầm lỡ, ai cũng sẽ có lần làm sai một việc gì đó. Không ai là luôn luôn làm đúng tất cả mọi việc.

Nhưng điều quan trọng không phải là ta làm sai hay làm đúng mà là ta đã sửa lỗi lầm của mình ra sao?
Tôi cũng vậy, trong cuộc đời của tôi cũng mắc sai lầm, một sai lầm quá lớn mà tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.

Hôm đó là ngày 7-3 chỉ còn một ngày nữa thôi là đến ngày quốc tế phụ nữ. Tôi vừa vui sướng vừa lo lắng không biết phải tặng mẹ gì để làm quà.

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng cặm cụi làm cho mẹ một chiếc thiệp và một bông hoa giấy mà tôi vừa học được từ nhỏ bạn. Tôi quá vui sướng khi làm món quà vì nghĩ rằng mẹ sẽ rất thích, mẹ sẽ ôm tôi vào lòng như hồi còn bé và khen tôi: "con gái mẹ giỏi quá".

Quá chăm chú ào món quà nên tôi quên bẫng mai có tiết văn chưa học thuộc. Đang làm món quà bất chợt mẹ tôi gõ cửa phòng, tôi vội dúi món quà làm dở xuống ngăn bàn lôi vội sách vở ra học nhưng mà chỉ để mẹ kiểm tra thôi. 
Mẹ thấy tôi vẫn học nên mẹ rặn: học nhanh lên con, còn đi ngủ mai còn phải đi học sớm nữa.
Vâng ạ! tôi đáp như mọi lần.

Khi mẹ tôi vừa bước ra khỏi phòng tôi lại cất sách vở đi, lôi món quà ra làm nốt mặc dù trong đầu tôi lúc này có bao nhiêu ý nghĩ hiện ra:"Phải làm quà tặng mẹ để mẹ vui". Phải học bài không nhỡ may cô giáo gọi lên bảng, học bài hay làm quà tặng mẹ đây??
Nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ rằng mình chỉ làm nốt món quà thôi sau đó lại đi học. Vả lại mình có điểm miệng rồi nên chắc cô giáo sẽ không gọi mình đâu. Cái ý nghĩ đó đã dung túng cho việc lười biếng của tôi. Tôi cặm cố làm cho xong món quà của mình và ngắm nhìn nó. Đó là một ngày thật dài và mệt mỏi mắt tôi díu lại, tôi vớ quyển tập văn để lên bàn nhưng không thể nhồi vào đầu một chữ nào cả.

Lúc đó tôi nhìn ở văn rồi lại nhìn vào chiếc giường êm ấm. Tôi như bị phù phép , tôi tiến lại chiếc giường và nằm xuống như bị điều khiển. 

Tôi nghĩ mình cứ đi ngủ đi dù sao tiết văn cũng là tiết cuối cơ mà mai đến lớp mình sẽ học nốt. Nhưng tôi không biết rằng thời gian để cho tôi học bài chỉ còn lại tối nay. Sáng hôm sau, tôi giật mình tỉnh dậy đến trường mà chẳng kịp ăn sáng. May mà vừa vào trường thì trống vào lớp, tôi vui sướng vì thoát khỏi nạn đi học muộn. 

Nhưng niềm vui của tôi bỗng sẹp xuống nhanh hơn cả quả bóng bị xì hơi. Cô giáo bước vào và nói một cách rất nhẹ nhàng "cô giái dậy toán bị ốm nên nghỉ cô sẽ dạy thay bằng tiết văn buổi sau cô giái lấy lại giờ". Lòng tôi như bị đè xuống, cô giáo hỏi cả lớp hôm nay mùng mấy rồi dở sổ điểm ra xem.

Hôm nay ngày mùng tám, tôi đúng chín trong số điểm của cô. Cô lần dò rồi dừng lại tại một tên của ai đó. Lòng tôi thắt lại, tim tôi càng đập nhanh hơn, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

Cô giáo gọi tên tôi dõng dạc và thật to. Ôi! cái điều tôi lo lắng đã đến, tôi lắc đầu và thầm nghĩ: "không cô chỉ gọi nhầm cô lại gọi tên tôi lần nữa và nói: "nhanh lên em, em sao thế?". 
Tay tôi run cầm cập vờ lấy quyển vở dưới ngăn bàn tôi bước ra khỏi chỗ, bước những bước thật chậm.
Mặc dù chỗ tôi chỉ cách bục giảng có mười bước chân nhưng tôi ước gì nó dài đền mười cây số để tôi còn được đi mãi. Mồ hôi tôi giỏ xuống từng giọt, tim còn đập nhanh hơn trước.

Cô giáo ra câu hỏi tôi đứng trên bục giản như tượng, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi không còn nhờ gì về bài học hôm qua. Một phút rồi, hai phút tôi đứng im như phỗng, cô giáo giục tôi "đọc bài êm, êm đang làm mất thời gian của cả lớp đấy".
Những lời giục của cô như cục đá nặng đè lên ngực tôi.

Tôi ấp úng..

Thưa cô... em ... chưa học bài ạ!

Sao em chưa học bài ư? vì sao em cho tôi một lí do chính đáng, cô tỏ vẻ khó chịu, sau đó phê vào vở tôi dòng chữ đỏ chót: "Yêu cầu phụ huynh nhắc nhở cháu học bài" và xin ý kiến của gia đình.
Tôi đứng im như bẫng, những giọt nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của sự ân hận, tôi lặng lẽ bước xuống vời cái ý nghĩ "mình làm sao vậy, đây là quà mà mình tặng mẹ sao?".

Buổi học hôm đó đối với tôi trôi qua thật chậm chạp. Năm tiết học trôi qua mà tôi tưởng chừng như năm tháng.
Trên đường về tôi cứ lo lắng mãi "rồi mẹ sẽ nghĩ sao, mẹ sẽ buồn thế nào?".

Về nhà tôi đưa cho mẹ món quà của mình kèm ới lời xin lỗi và tập vở được cô giáo phê đỏ chót. Nét mặt mẹ thoáng buồn nhưng mẹ lấy lại bình tĩnh mỉm cười và nói rằng: "com làm sai là thật đáng trách nhưng con đã biết sửa lỗi sai của mình mới là điều đáng khen".
Trong cuộc đời con người ai cũng có lúc sai, nhưng nếu họ biết sửa sai thì họ lại đúng con ạ, con hãy vui lên đây là bài học giành cho con.
Những lời nói đó của mẹ, làm tôi không bao giờ quên được. Nó sẽ là một bài học quý giá ới tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên lỗi lầm này của mình.

0 phiếu
bởi anhhuy6a4 Học sinh (206 điểm)
Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.

Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.

Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Tick nha
0 phiếu
bởi trucanhnguyen Tiến sĩ (26.1k điểm)

mk cx ko bt ngày nào trọng dại nhất tromg cuộc đời mk nữa các bn akcrying

0 phiếu
bởi
Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.

Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.

Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

  Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Các câu hỏi liên quan

0 phiếu
2 câu trả lời
1.Muốn có ảnh ảo lớn hơn vật ta đặt vật: A.Trước gương cầu lõm và đặt gần gương       B.Trước gương phẳng C.Trước gương cầu lõm và đặt xa gương         C.Trước gương cầu lồi 2.Để xã định độ sâu của đáy biển,1 tàu neo cố định trên mặt nước và phát ra siêu âm rồi thu lại siêu âm phản xạ sau 1,6 giây.Biết vận tốc truyền siêu âm trong nước là 1500m/s.Em hãy tính độ sâu của đáy biển?  
đã hỏi 31 tháng 12, 2016 trong Vật lý lớp 7 bởi lethaochi882004 Học sinh (166 điểm)
0 phiếu
1 trả lời
Ý ngĩa của sự xuất hiện cơ hoành với sự hô hấp của thỏ?
đã hỏi 13 tháng 6, 2020 trong Sinh học lớp 7 bởi Khách
0 phiếu
0 câu trả lời
Nguyên nhân nào khiến Giôn-xi vượt qua cái chết? : Giả sử em rơi vào hoàn cảnh như Giôn-xi em sẽ xử sự như thế nào? Em c&oacute ... ng? Hãy lí giải đảo ngược tình huống hai lần? Tác dụng?
đã hỏi 1 tháng 11, 2021 trong Ngữ văn lớp 8 bởi 1108philinh464 Thần đồng (563 điểm)
0 phiếu
2 câu trả lời
Viết 1 đoạn văn ngắn đóng vai là hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho khách tham quan quần thể động Phong Nha ( viết khoảng 15 dòng) * Lưu ý: Dựa theo bài động Phong Nha ở trong sgk ngữ văn 6 nha!
đã hỏi 18 tháng 4, 2017 trong Ngữ văn lớp 6 bởi esthernhuy Học sinh (484 điểm)
  • nhanh-gọn-lẹ-có-tick
+1 thích
9 câu trả lời
Cảm nghĩ về nhân vật dượng Hương Thư ( trong bài Vượt thác )
đã hỏi 6 tháng 2, 2017 trong Ngữ văn lớp 6 bởi phuong linh Học sinh (152 điểm)
0 phiếu
1 trả lời
Vẽ 2 đường tròn (A: 3cm) và ( B: 2cm) cắt nhau tại C, D. AB= 4cm. Đường tròn tâm A. B lần lượt cắt đoạn thẳng AB tại K, ... các đoạn thẳng thì các bạn viết luôn cách tính ra thì ms có tick nha!
đã hỏi 26 tháng 4, 2017 trong Toán lớp 6 bởi esthernhuy Học sinh (484 điểm)
0 phiếu
1 trả lời
cho tam giác ABC vuông tại B,vẽ trung tuyến AM. Trên tia đối của tia MA lấy điểm E sao cho ME=MA.C/m:  a)tam giác AMB=tam giác EMC  b)AC>CE  c)góc BAM=góc MEC  d)Biết AM=20dm;BC=24dn.Tính AB
đã hỏi 21 tháng 4, 2018 trong Toán lớp 7 bởi nhatnhat2000 (-59 điểm)
+1 thích
1 trả lời
Nguyên nhân hình thành gió ? Vùng nội chí tuyến là vùng nằm: a, giữa các chí tuyến và vùng cực b,giữa 2 chí tuyến c, giữa 2 vùng cực d,từ vùng cực đến cực Vị trí của đới ôn hòa là : a, từ chí tuyến Bắc đến chí tuyến Nam b, từ chí tuyến Bắc và Nam đến vòng cực Bắc và Nam c, từ vòng cực Bắc và Nam về đến cực Bắc và Nam
đã hỏi 26 tháng 3, 2019 trong Địa lý lớp 6 bởi OheoO Học sinh (18 điểm)
0 phiếu
4 câu trả lời
Câu 7 làm sao nè mấy bạn????
đã hỏi 17 tháng 4, 2017 trong Tiếng Anh lớp 7 bởi Madison Nguyen Học sinh (118 điểm)
+1 thích
2 câu trả lời
HÃY NÓI VỀ 1 BÀI HÁT EM YÊU THÍCH BẰNG TIẾNG ANH( ÍT NHẤT 100 TỪ)
đã hỏi 23 tháng 6, 2018 trong Tiếng Anh lớp 7 bởi loveIU Học sinh (51 điểm)

HOT 1 giờ qua

  1. monmon70023220

    696 Điểm

  2. Darling_274

    215 Điểm

  3. minhquanhhqt160

    173 Điểm

  4. tngnhatganh117

    94 Điểm

Phần thưởng hằng tháng
Hạng 1: 200.000 đồng
Hạng 2: 100.000 đồng
Hạng 3: 50.000 đồng
Hạng 4: 20.000 đồng
Phần thưởng bao gồm: mã giảm giá Shopee, Nhà Sách Phương Nam, thẻ cào cùng nhiều phần quà hấp dẫn khác sẽ dành cho những bạn tích cực nhất của tháng. Xem tại đây
Bảng xếp hạng cập nhật 30 phút một lần
...