+Thấy bóng chị Cốc, Dế Mèn nảy ra ý định rủ Dế Choắt trêu chọc chị. Lúc đầu, khi Dế Choắt tỏ ra nhát gan thì Dế Mèn quắc mắt quát: Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa! Rồi véo von ngâm bài ca dao nói về chị Cốc nhưng cố sửa đi đôi chút cho ý thêm nặng. Lúc chị Cốc nổi nóng thì Dế Mèn nhanh chân chui tọt vào trong hang
sâu. Khi Dế Choắt bị chị Cốc mổ quẹo xương sống, lăn ra kêu váng thì Dế Mèn lại khiếp sợ núp tận đáy đất... nằm im thin thít. Chi tiết này cho thấy tỉnh xấu của Dế Mèn: hung hăng, khoác lác trước kẻ yếu nhưng lại hèn nhát, sợ hãi trước kẻ mạnh.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Dế Choắt, Dế Mèn vô cùng sợ hãi. Lúc này, Dế Mèn mới biết thế nào là sợ. Đợi đến lúc chị Cốc đi rồi, Dế Mèn mới mon men bò sang hang Dế Choắt. Thấy cảnh tượng Dế Choắt nằm thoi thóp thì tỏ ra rất hối hận. Cái chết oan của Dế Choắt đã thức tỉnh lương tâm Dế Mèn. Đềchuộc lại lỗi lầm, Dế Mèn đã chôn cất Dế Choắt chu đáo.
+Bài học đường đời đầu tiên mà Dế Mèn rút ra qua sự việc trên là: Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình...
Sau cái chết oan ức, thảm thương của Dế Choắt, Dế Mèn đã đau xót, ân hận, tự trách mình nông nổi, ngông cuồng và cũng từ đấy chú cố gắng sửa chữa tính nết để trở thành người tốt.