Trong cuộc đời mỗi người luôn có lúc vui, lúc buồn. Đó là trạng thái tâm lí bình thường hiển nhiên: "Khi buồn thì khóc, khi vui thì cười". Song điều quan trọng là ta biết điều chỉnh hai trạng thái đó để tạo được sự ổn định trong tinh thần, tránh thái quá sẽ dẫn đến hành động thiếu tỉnh táo. Cảm xúc của con người chỉ là nhất thời, có lúc vui, lúc buồn, lúc nóng giận, bực tức. Hỉ, nộ, ái, ố là chuyện bình thường, nhưng cách ta phản ứng với nó như nào mới là cái quan trọng. Vui quá sẽ dẫn đến cực lạc. Buồn quá sẽ dẫn đến cực đoan. Hai trạng thái vượt qua ngưỡng đều ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống. Nếu ta quá mãnh liệt với một cảm xúc, ta sẽ dễ bị tổn thương do chính cảm xúc ấy mang lại. Điều thứ hai người cha muốn nói với con mình rằng trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được đánh mất chính bản thân mình. Nếu lùi để cót hể tiến xa, con hãy cứ lùi. Lùi lại đằng sau không phải thấp kém, thất bại mà để hiểu mình hơn và tạo bàn đạp thăng tiến vững chắc trong tương lai. Hãy luôn sáng suốt trong mọi vấn đề, đừng để cảm xúc nhất thời chi phối, làm bản thân lung lay, sa ngã. Bài học cuối cùng của người cha dành cho con là hãy khiêm tốn và luôn luôn phải học hỏi, tiếp thu những cái mới. Trong cuộc sống, nếu ta chỉ luôn coi kiến thức của mình như vậy là đủ, không chịu học hỏi, tiếp thu những cái mới thì ta sẽ dễ làm nghèo nàn kiến thức bản thân, cô lập mình, dần dần trở nên lạc hậu, thấp kém. Người xưa từng nói: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Do vậy, hãy luôn luôn học hỏi, luôn luôn làm giàu vốn kiến thức cho chính bản thân mình. Kiến thức nhân loại là vô tận. Đừng vì tự kiêu mà đánh mất bản thân. Biết cách khiêm tốn và ham học hỏi chính là chìa khóa vàng mở khóa cánh cửa tương lai của chính cuộc đời mình.