Trong bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy, từ "vầng trăng" được sử dụng liên tục trong phần đầu của bài thơ để miêu tả hình ảnh trăng. Tuy nhiên, ở cuối bài thơ, tác giả lại sử dụng từ "ánh trăng" để kết thúc bài thơ.
Có thể hiểu rằng, việc sử dụng từ "vầng trăng" và "ánh trăng" là để tạo ra sự biến đổi, sự thay đổi trong bài thơ. Từ "vầng trăng" mang ý nghĩa rất cổ điển và trang trọng, thể hiện sự tôn vinh và ca ngợi vẻ đẹp của trăng. Trong khi đó, từ "ánh trăng" mang ý nghĩa gần gũi hơn, thân thiện hơn, thể hiện sự gần gũi và chân thật hơn với vẻ đẹp của trăng.
Việc sử dụng từ "ánh trăng" ở cuối bài thơ cũng có thể hiểu là tác giả muốn nhấn mạnh đến sự gần gũi, thân thiện và chân thật của tình yêu trong bài thơ. Tình yêu được miêu tả như ánh trăng, mang lại sự ấm áp và gần gũi cho những người yêu nhau.
Tóm lại, việc sử dụng từ "vầng trăng" và "ánh trăng" trong bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy là để tạo ra sự biến đổi, thay đổi và nhấn mạnh đến sự gần gũi, thân thiện và chân thật của tình yêu.