Người anh từng có lúc quá khắt khe với Kiều Phương, thậm chí đố kị, tự ái. Nhưng cậu vẫn nhận ra được năng khiếu của em gái và sự bất tài của mình. Sự giận dỗi của cậu cũng rất trẻ con: "Nó lao vào ôm cổ tôi, nhưng tôi viện cớ đang dở việc đẩy nhẹ nó ra". Vấn đề là khi chứng kiến tấm lòng nhân hậu của em gái thể hiện trong bức tranh, cậu bé đã thức tỉnh, nhận ra hạn chế và lỗi lầm để trong sáng, cao đẹp hơn. Vậy nên nhân vật người anh trong câu truyện là một người tốt.