Văn là món ăn tinh thần cho con người. Nó là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi chúng ta và em cũng vậy. Tâm hồn cn người ta đk nuôi dưỡng bởi văn thơ, âm nhạc. Từ thuở lọt lòng, đứa trẻ nào ngày bé cx đk nghe mẹ hát những câu hát ru đưa vào giấc ngủ. Những câu hát đó không hề có tác giả mà nó xuất phát từ ca dao và tấm lòng người mẹ. Văn học đã gắn bó với em như một người bạn. Em, một người trầm lặng, thế mà khi đọc 1 câu chuyện có thể vui, buồn, mừng, giận như hòa mình vào cảm xúc của nhân vật. Đọc những câu chuyện, những đoạn văn ý nghĩa, em rút ra được nhiều bài học đáng quý và thấy mình còn phải sửa nhiều. Có vẻ như từ khi có văn chương, em đã thay đổi một phần tính cách, cải thiện phần nào đó cách sống của mình. Nếu mất đi văn chương thì cuộc sống này thật tẻ nhạt, buồn chán. Chính vì thế văn chương như là một phần cuộc sống của em và bao nhiêu con người khác.