Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 6. Em không bao giờ quên kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp của tuổi thơ.
Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn, giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoảng em ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em, thậm chí phê bình, nêu tên em, găp cả bố mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy như thầy thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái.
Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: Chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm.
Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi, em sinh ra tò mò. Trời lại nóng; Em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới mấy gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn ra bở sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: "Sợ à? Nhìn tớ đây!". Rồi bị kích thich bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước. Lúc đầu ở ven bờ nước không chảy xiết, không sao. Nhưng lòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và lập tức bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vội kêu to: "Có người chết đuối! Có người chết đuối!" Còn em, mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sợ, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần… Sau đó, các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Chung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước. Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi dìu vào. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa em vào bờ được. Thầy nhanh chóng dốc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ.
Mọi người nói. May là thầy Thanh là người thích thể thao, biết bơi lội. Nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn.
Sau lần ấy, nhà trường đã phê bình và nhắc nhở em. Nhưng em thấy việc nhắc tên ấy lại quá nhẹ nhàng. Lỗi của em đáng phải xử nặng hơn mới phải. Nhất là sau đợt ấy, thầy Thanh lại phải ốm một thời gian.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng em không khi nào quên được tấm gương quên mình cứu trò của thầy chủ nhiệm. Em hiểu ra sự nghịch ngợm của chúng em gây thêm khó khăn cho thầy cô. Em thấy hối hận và tự nhiên thấy kính trọng thầy cô, kính trọng các qui định của nhà trường.
CÂY ĐIỆP LỚP TÔI
Ngày ấy khi tôi vào lớp sáu thì ngôi trường tôi học mới được xây dựng xong trên một bãi đất trống. Toàn sân trường không có một bóng cây. Vào học được một tuần thì nhà trường phát động phong trào trồng cây lấy bóng mát. Ngoài những cây trồng theo quy định chung trong sân, trước mỗi lớp được phép trồng một cây tùy theo ý thích. Thế là trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm cuối tuần, chúng tôi tranh cãi rất hăng xem nên trồng cây gì. Vì là con nít nên chỉ có việc trông một cây mà chúng tôi cãi nhau suốt một tiết, không đứa nào chịu nghe theo đứa nào. Đứa này muốn trồng cây sứ, đứa kia muốn trồng cây phượng, đứa lại thích cây xoan. Cuối cùng thầy Anh – thầy chủ nhiệm nói:
– Qua ý kiến của các em, thầy thấy mỗi em có ý thích riêng. Thầy có ý kiến thế này, ngày mai chủ nhật cả trường đều nghỉ, thầy sẽ mang một loại cây vào trồng. Còn thầy trồng cây gì thì khi trồng xong các em sẽ rổ.
Một bạn giơ tay:
– Thưa thầy ngày mai tụi em vô tiếp thầy được không ạ?
Thầy tôi bảo:
– Thôi các em cứ nghỉ ở nhà, thầy trồng một mình cũng được.
Thế nhưng sáng hôm sau, không ai bảo ai, chúng tôi kéo vào trường gần hết lớp. Đứa xẻng, đứa thùng tưới… Hầu như đứa nào cũng có dụng cụ lao động trên tay. Trồng có một cái cây mà chúng tôi làm như trổng cả vườn cây không bằng! Thiệt đúng là con nít! Chúng tôi vào đến trường thì đã thấy thầy lúi húi trồng cây. Chúng tôi tiến đến gần, vòng tay thưa:
– Dạ thưa thầy chúng em mới vô. Một bạn nhìn cây thầy trồng và reo lên:
– A! Thầy trồng cây phượng!
Thầy Anh cười:
– Cây này không phải cây phượng mà là cây điệp đó các em,
Đứa nào đứa nấy mắt tròn xoe. Tôi hỏi:
– Thưa thầy trong trường người ta trồng cây phượng sao thầy trồng cây điệp?
Thầy Anh vần cười, một nụ cười hiền lành:
– Đúng rồi, trong sân trường người ta thường trồng cây phượng. Nhưng cây phượng chỉ nở hoa vào mùa hè, mà mùa hè các em nghi học nên các em đâu thấy hết được vẻ đẹp của nó. Còn cây điệp tuy người ta ít trồng nhưng điệp có vẻ đẹp, có nét đáng yêu riêng của điệp. Hơn nữa điệp lại nở hoa suốt bốn mùa, nên ngày thường các em cũng thấy được vẻ đẹp của điệp.