Ở lớp Nhật Anh như vậy đấy còn về nhà Nhật Anh lại càng tuyệt vời hơn. Ngoài giờ học, Nhật Anh còn rất chăm chỉ làm việc nhà. Đối với ông bà cha mẹ Nhật Anh còn là một đứa cháu hiếu thảo, một người con ngoan ngoãn. Bạn luôn giúp đỡ ông bà, cha mẹ những việc nhà như quét nhà, nấu ăn, rửa bát, giặt quần áo, … Đối với mọi người xung quanh Nhật Anh luôn kính trọng, lễ phép. Vì thế bạn đã được mọi người đặt cho một cái tên thật thân mật: ''Cô Tấm nết na".
Đối với tôi, Nhật Anh không chỉ là cô bạn vui vẻ và thân thiện mà còn là người bạn có tấm lòng vô cùng nhân hậu. Tôi sẽ nhớ mãi buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng đẹp trời. Những làn gió vô tư đùa chơi cùng với những tia nắng vàng rực rỡ. Hai bên đường, hai hàng cây tỏa bóng mát rượi. Trên cành cây, những chú chim cất tiếng hót líu lo bài ca chào buổi sáng. Tôi mang số tiền hơn 200.000 đồng tôi đã thu của các bạn trong lớp mấy hôm vừa qua để đóng góp vào phong trào “Nuôi lợn siêu trọng” của trường đến lớp nộp cho cô chủ nhiệm. Nhưng trớ trêu thay, khi đến trường, mở cặp ra, tôi không thấy số tiền đâu nữa. Tôi tìm mãi, lục tung cả cặp sách mà chẳng thấy tiền đâu. Lo lắng và sợ hãi, tôi ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi vã ra, suýt khóc. Một phần tôi sợ bị mẹ mắng, một phần vì sợ không có tiền đút lợn sẽ ảnh hưởng đến thi đua ở lớp. Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai:
Tôi lắc đầu buồn bã, không muốn nói nhưng Nhật Anh cứ gặng hỏi. Không giấu được, tôi tấm tức khóc, kể lại mọi chuyện cho Nhật Anhnghe. Bạn cắn môi, suy tư chốc lát rồi nắm tay tôi:
- Đừng lo, mình sẽ có cách giúp bạn.
Hôm đó, Nhật Anh khất với cô chủ nhiệm giúp tôi hôm sau sẽ nộp tiền. Cả ngày hôm ấy, tôi bồn chồn lo lắng, không biết Nhật Anh sẽ giúp mình thế nào. Sáng hôm sau, đang lo lắng ngồi 1 mình nơi ghế đá, tôi giật mình thấy Nhật Anh đã đứng bên cạnh tự bao giờ, trên tay là số tiền tôi bị mất. Quá vui mừng, tôi rối rít cảm ơn bạn rồi nhanh chóng mang nộp cho cô mà quên mất không hỏi bạn đã xoay xở ra sao. Suốt tuần sau đó, Nhật Anh biến mất khỏi mọi cuộc chơi vui vẻ sau giờ học của chúng tôi.Tôi muốn tìm bạn để cảm ơn mà không được. Cho đến hôm được mẹ nhờ đi chợ, tôi vô tình nhìn thấy Nhật Anh đang chăm chỉ cắm hoa cho một cửa hàng hoa ở chợ, đôi tay bạn nhanh thoăn thoắt, khéo léo cắt tỉa từng bông hoa lộng lẫy cắm vào những chiếc lẵng hoa sang trọng. “Bạn ấy khéo tay, đi làm thêm việc này là phải” – tôi nghĩ thầm. Nhưng chợt nhớ ra là chưa bao giờ nghe bạn kể về việc làm thêm nên tò mò gọi bạn. Trông thấy tôi, Nhật Anh cười tươi, nhanh nhẹn chạy lại. Thấy tôi thắc mắc về việc bạn làm, Nhật Anh bối rối, gãi đầu gãi tai rồi đành thú nhận. Thì ra để giúp tôi, bạn đã phải đập con heo đất của mình, vẫn không đủ, bạn phải vay tiền của cô ruột là chủ cửa hàng hoa này và giờ đang làm “trừ nợ”. Vậy mà bạn vẫn cười vui: “Cắm hoa thú vị lắm, có thời gian mình sẽ chỉ cho cậu. Có bài nào khó, cậu cứ để dành, tuần sau mình giảng cho cậu nhé”. Ôi, cô bạn thân của tôi, cậu không chỉ tốt bụng mà còn vô cùng giỏi giang, nhanh trí và khéo tay nữa!
Người xưa từng nói: “Bạn là của cải chứ không phải của cải là bạn". Và nếu trên đời này không còn tình bạn thì cuộc sống hẳn sẽ buồn tẻ và nhàm nhạt biết nhường nào. Tôi không định nghĩa được tình bạn nhưng kể từ ngày thân thiết với Nhật Anh, tôi hiểu rất rõ, tình bạn là một thứ gì đó đáng trọng, thiêng liêng và cao quý vô cùng.