Chị đã xin lão chồng lên bờ mà đánh, chị còn gửi thằng Phác lên ở với ngoại để nó khỏi chứng kiến cảnh bạo hành… Chị rất thương con nên luôn có ý thức bảo vệ con, che chở cho tâm hồn non nớt ấy tránh bị tổn thương, mất mát để con không phạm phải những sai lầm đáng tiếc. Vậy mới thấy, vì tâm niệm “phải sống cho con chứ không thể sống cho mình” vả cả vì ‘tình thương con cũng như nỗi đau, cũng như cái sự âm thầm trong việc thấu hiểu lẽ đời’ nên chị luôn trân trọng, chắt chiu những hạnh phúc nhỏ nhoi, đơn sơ, “vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no”. Cũng chính tình mẫu tử cao đẹp đã giúp chị có đủ sức mạnh để vượt qua đau khổ, tủi nhục mà cam chịu. Chính vẻ đẹp mẫu tính, đầy hi sinh cao thượng của một người phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh nhưng lại là người hiểu lẽ đời ấy đã tôn vinh người đàn bà hàng chài dù cho vẻ ngoài xấu xí, thô kệch.
Dù đau đớn là thế, nhục nhã và tủi phận là thế, người đàn bà hàng chài vẫn chịu đựng, bởi lẽ chị thấu hiểu lí do mà lão đàn ông trút những đòn roi lên người chị là vì cuộc sống nghèo khổ, cảnh đông con đã biến một anh con trai hiền lành ngày nào trở thành kẻ bạo lực, vũ phu. Vậy nên, không chỉ yêu thương, hi sinh đến quên mình vì đàn con, ở người phụ nữ này còn có 1 tấm lòng bao dung, độ lượng đối với chồng, luôn cố bênh vực chồng. Ban đầu, khi xuất hiện ở tòa án huyện, chị tỏ ra “sợ sệt, lúng túng”, “rón rén đến ngồi ghé vào mép chiếc ghế và cố thu người lại”. Khi biết được thiện ý và sự quan tâm của chánh án Đẩu, chị mạnh dạn giải bày nỗi lòng và cảnh ngộ của mình. Trong khi Nghệ sĩ Phùng và chánh án Đẩu nhìn người chồng là kẻ vũ phu, thô bạo, đáng lên án. Nhưng qua cái nhìn của chị, lão từng là: “anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập tôi”. Thậm chí chị còn sẵn sàng nhận lỗi về mình, coi mình là nguyên nhân khiến cuộc sống của chồng trở nên khốn khổ mà cất lời van xin nghe thật nao lòng ‘con lạy quý tòa.. Qúy tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ nó’. Đây quả là người phụ nữ có cái nhìn sâu sắc, đa chiều, bao dung độ lượng với chồng. Dù người đàn bà hàng chài tuy thất học nhưng không tăm tối, ngược lại rất thấu trải lẽ đời. Chị hiểu thiện chí của chánh án Đẩu và nghệ sĩ Phùng khi khuyên chị bỏ người chồng vũ phu, tàn bạo. Song chị càng hiểu hơn cuộc sống trên sông nước mà hoàn toàn không nghĩ cho riêng mình “đám đàn bà hàng chài ở thuyền chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba”. Chị cũng hiểu và tự hào với thiên chức của người phụ nữ “ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên phải gánh lấy cái khổ”. Bởi thế, chị cứ tha thiết xin tòa đừng bắt bỏ người chồng vũ phu đó là do ‘các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông...’, và cũng do sự ý thức được rằng cuộc sống không phải là bể khổ triền miên mà vẫn có những khoảng thời gian “ở trên thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ“ - chính là nguồn động lực để cho người đàn bà tiếp tục với cuộc sống nghèo khó của mình để nuôi các con. Câu chuyện của người đàn bà và những nghịch lí bên trong đó đã khiến Đẩu và Phùng ngộ ra nhiều điều: con người muốn thoát ra khỏi những nghịch lí cần phải có giải pháp thiết thực chứ không bằng thiện ý, tình thương và pháp luật. Họ bỗng hiểu đằng sau hành động vũ phu của người chồng, sự cam chịu của người vợ là biết bao vấn đề nhức nhối tồn đọng trong cuộc sống của người dân.
Khép lại trang sách nhưng lại mở ra trong ta nhiều lắng đọng về một tác phẩm đầy giá trị nhân đạo và giá trị hiện thực. Xây dựng quá đỗi thành công nhân vật người đàn bà hàng chài, Nguyễn Minh Châu đã vận dụng tài tình các đặc trưng thể loại truyện ngắn: Cốt truyện đơn giản nhưng nhiều chi tiết nghệ thuật sắc nét, đa nghĩa. Chọn ngôi kể, điểm nhìn thích hợp làm cho câu chuyện trở nên gần gũi, chân thực. Hình tượng người đàn bà hàng chài chính là chiếc chìa khóa mở ra tư tưởng của toàn bộ câu chuyện: Người mẹ nắm lấy tay con mình chỉ một lúc, nhưng trái tim mẹ dành cho con là vĩnh viễn.
Văn là đời và chuyện văn là chuyện đời, “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu là một tác phẩm như thế. Tất cả những gì nhà văn muốn gửi gắm có chăng đều được sáng ngời qua người đàn bà hàng chài - người mẹ đại diện cho hình ảnh người phụ nữ Việt Nam luôn giàu đức hi sinh và lòng vị tha. “Thời gian có thể phủ bụi một số thứ, nhưng có những thứ càng rời xa thời gian, càng sáng, càng đẹp”. Vì thế mà dù ra đời cách đây gần nửa thế kỉ nhưng tấm lưng bạc phếch, ánh mắt cam chịu hay nụ cười hạnh phúc khi nhìn những đứa con của người đàn bà kia có lẽ sẽ còn ám ảnh rất lâu trong tâm trí độc giả, khiến cho thế hệ trẻ ngày nay biết quý trọng tình thương của đấng sinh thành, càng thấm thía câu thơ: “Ôm con mẹ đếm sao trời/Đếm hoài không hết một đời long đong”.