Chào mừng bạn đến với Selfomy Hỏi Đáp, hãy Hỏi bài tập hoặc Tham gia ngay
+1 thích
147 lượt xem
trong Ngữ văn lớp 8 bởi _NoProblems_ Cử nhân (2.1k điểm)

2 Trả lời

+1 thích
bởi minhtiendailqa4a3324 Thạc sĩ (5.5k điểm)
được bầu chọn là câu hỏi hay nhất bởi _NoProblems_
 
Hay nhất
Thế là tôi đã sang tuổi 35. Sau gần hai mươi năm trời đi làm ăn xa, tôi mới lại có dịp được về thăm trường, nhân kỉ niệm 40 năm thành lập trường và đón nhận Huân chương Lao động hạng Ba.

   Trường Trung học cơ sở thân yêu của chúng tôi mang tên Nguyễn Bỉnh Khiêm, vị Trạng Nguyên thời nhà Mạc, nhà thơ lớn của Đại Việt trong thế kỉ XVI.

   Mẹ tôi đã học ở ngôi trường này hơn 40 năm về trước. Sau đó , anh chị em tôi đều từ mái trường này bước vào đời. Có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp với bao mộng đẹp của một thời thơ bé.

   Ngôi trường cũ 20 năm về trước chỉ có một dãy nhà 2 tầng gồm 10 phòng học, hai dãy nhà ngói mái nhọn, mỗi dãy có bốn phòng. Suốt bốn năm, tôi vẫn học ở phòng số 3 dãy nhà bên trái. Tuy không được học ở dãy nhà 2 tầng, nhưng tôi cùng các bạn Kì, Anh, Lục, Đại ... bước lên cầu thang đi dọc hành lang ngó vào các lớp.

   Cả trường chỉ có 3 máy vi tính loại cũ. Thư viện trường chưa có nhiều sách. Chỉ có vài cuốn Từ điển Tiếng Việt, Tiếng Anh là niềm mơ ước của tôi. Tôi quên sao được lần đầu tiên, cô Hương dạy Văn, cô Hóa dạy Anh, bày cho chúng tôi cách tra từ điển. Tôi xúc động lắm mỗi khi được ngắm nhìn và nâng niu cuốn Từ điển Anh – Việt trên đôi tay nhỏ bé của mình. Tôi mơ ước bao giờ mua được một cuốn Từ điển như thế.

   Sân trường rộng mênh mông. Xưa kia là sân cỏ, nay được lát xi măng phẳng lì. Cột cờ xưa là cây bạch đàn bào nhẵn bóng nay là một ống thép không gỉ cao vút. Sáng thứ Hai nào, bạn Lê, bạn Quý, học sinh xuất sắc của trường, cũng được thay mặt học sinh toàn trường kéo cờ trong lễ chào cờ đầu tuần. Tôi hằng mơ ước được vinh dự như các bạn, nhưng suốt bốn năm học đó mãi chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.

   Sân trường nơi chúng tôi hay vật nhau, kéo co hay đá bóng ... bây giờ đã có thêm nhiều cây bàng, cành lá sum suê, tỏa bóng mát. Cây bàng nhỏ bé ngày xưa cạnh thư viện, quả chín chua chua, nhân hột nó ăn rất bùi. Bây giờ, thân cây to bằng người ôm, lá xanh mướt. Nhìn cây bàng, tôi xúc động như gặp lại cố nhân. Tôi khẽ thốt lên: "Bàng ơi! Còn nhớ nhau chăng?"...

   Vườn sinh vật cảnh, vườn hoa,... xưa đã đẹp, nay còn đẹp hơn, khang trang hơn, phong phú hơn.

   Gặp lại bạn bè cũ, đứa nào cũng đã lập gia đình. Phần lớn đi công tác xa, làm ăn xa. Tổ 4 lớp 9C trường tôi có 12 bạn đều về dự hội trường đông đủ. Bạn Lý, Quỳnh, Tâm đi dạy học. Vũ, Tính, Công, Trường là sĩ quan quân đội. Minh, Thăng là kĩ sư điện. Hà, Quế là bác sĩ và tôi là kĩ sư nông nghiệp. Như những cánh chim bay tới mọi chân trời, lâu lắm mới gặp nhau chúng tôi vui mừng khôn kể xiết. Nhắc lại kỉ niệm cũ, cùng chụp ảnh và ghi địa chỉ cho nhau. Mới đó mà đứa nào trán cũng đã hằn nếp nhăn!

   Chúng tôi chỉ còn gặp lại mười cô giáo, thầy giáo cũ. Nhiều thầy cô giáo đã về hưu hay vào công tác tại các tỉnh phía Nam. Thầy Lợi hiệu trưởng đã mất. Cô Yến chủ nhiệm đã về hưu 4,5 năm. Tóc cô bạc trắng. Cô vẫn dịu dàng như xưa... Chúng tôi tặng cô một bộ vét bằng len và một bó hoa tươi thắm. Cô cảm ơn, nước mắt chảy ra. Mỗi khóa học sinh đều có tặng phẩm tặng trường, tặng thầy cô giáo cũ.

   Hội trường đông vui có đến mấy nghìn người, kéo dài trong 2 ngày. Tình thầy trò, tình bằng hữu ... ai cũng thấy mình trẻ ra.

   Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm hôm nay có một dãy nhà ba tầng, hai dãy nhà tầng to đẹp, khang trang. Hai phòng máy vi tính. Thư viện có hai vạn đầu sách. Phòng thí nghiệm, phòng bộ môn rất quy mô. Các thầy cô giáo đều rất trẻ, tất cả đều tốt nghiệp Đại học. Trường đang dẫn đầu phòng trào thi đua "Dạy tốt học tốt" trong toàn tỉnh Thái Bình.

   Bạn Lý nói với tôi: "Chúng mình ngày một già, nhưng mái trường cũ thân yêu thì vẫn trẻ. Bài học uống nước nhớ nguồn và tình nghĩa thủy chung, bạn bè chúng mình vẫn nhớ và sắt son giữa được... Đó là niềm vui và tự hào..."
0 phiếu
bởi Sarah_Zin_cutee Thạc sĩ (5.5k điểm)
Đã mười giờ tối rồi, mặc dù rất buồn ngủ nhưng tôi vẫn phải cố ngồi học để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày hôm sau. Ngoài kia, trời đang mưa rất to nên tôi đứng dậy đóng cửa rồi ngồi học tiếp. Một lúc sau, bỗng dưng tôi thấy mình đang ở trên con đường hằng ngày vẫn đi học. Cúi xuống nhìn lại mình, tôi ngạc nhiên, sao tôi lại lớn quá vậy? Lan man với những suy nghĩ trong đầu, không biết tự lúc nào, tôi đã đứng trước cổng trường THCS Trần Hưng Đạo.

 

Nhìn xung quanh một lượt, lạ thật, sao cổng dường như to hơn vậy nhỉ? Ô kìa! Đây chẳng phải là quang cảnh của ngày khai trường hay sao? Ngước nhìn dòng chữ nhấp nháy trên cổng, nơi vẫn thường treo băng rôn mỗi dịp lễ quan trọng, tôi mở to mắt, đây là buổi kỉ niệm 43 ngày thành lập trường sao? Vậy là đã hai mươi năm trôi qua rồi! Bước vào trường, mọi thứ bây giờ đã đổi mới nhiều quá, thiếu chút nữa là tôi đã không nhận ra. Khoảng sân gồ ghề trong trường đã được xây đắp lại bằng phẳng nhìn rất đẹp mắt. Những tòa nhà đã được tu sửa lại rất khang trang, đẹp đẽ. Đang đứng ngẩn ngơ trước cổng trường, tôi chợt nghe thấy tên mình. Quay lại, tôi nhíu mắt, đây là ai? Người phụ nữ đó bước đến bên tôi, như thấy được vẻ bối rối trong tôi, cô lên tiếng:

 

-Này! Sao lại ngẩn ra thế? Đừng nói là mày không nhớ tao là ai

 

nha? Tao nè, Huyền Thanh nè! Không nhớ thật hả, đáng buồn thật đấy!

 

Vỡ lẽ, tôi cười:

 

- Mày khác quá, tao nhớ không ra!

 

- Cũng đã hai mươi năm qua rồi không gặp, mày không nhớ tao

 

cũng chẳng trách làm gì? Khoảng thời gian rồi mày có về trường lần nào không?

 

Tôi lắc đầu, Huyền Thanh chợt bật cười thành tiếng:

 

- Tao biết ngay mà, mày vẫn vô tâm như vậy nhỉ! Tao có về đây

 

vài lần, lần đầu tiên về, vẻ mặt tao cũng đần ra như mày bây giờ vậy. Trường thay đổi nhanh thật ha?

 

- Mày vẫn hay đùa như trước nhỉ! Rồi có gặp thêm đứa nào không?

 

Lắc đầu, Thanh xịu mặt.

 

- Vẫn chưa, mày là đứa đầu tiên đấy! Kỉ niệm 43 ngày thành lập

 

trường mà chẳng thấy bóng dáng đứa nào hết!

 

Rồi hai chúng tôi kéo nhau đi khắp trường tìm tập thể lớp 9B ngày xưa. Vừa đi vừa nhìn thấy cảnh tất bật, nhộn nhịp mà các em học sinh đang làm để chuẩn bị cho buổi khai trường đầu năm học, lòng tôi xốn xang nhớ về thời xưa. Như cùng một suy nghĩ, tôi và Thanh quay đầu nhìn nhau cười xòa.

 

Một lúc lâu sau, chúng tôi cũng đã tìm được các thành viên lớp 9B còn lại, tuy thiếu rất nhiều, ai cũng thấy tiếc nhưng cảm xúc đó chỉ vụt qua rồi tắt ngấm nhường chỗ cho niềm vui gặp lại của lớp chúng tôi. Bạn tôi bây giờ cũng đã thay đổi rất nhiều. Những đứa phá nhất lớp tôi hồi đó đều đã có công ăn việc làm ổn định. Tôi và Thanh cũng đã gặp lại những đứa bạn thân hồi cấp hai. Minh Nhi giờ đã trở thành họa sĩ truyện tranh như nó từng mơ ước. Thảo Hiền cũng đang tiếp quản công ty của nó, cũng phát tài lắm. Cả nhóm chỉ có mỗi Lâm Phương không có mặt, nghe nói nó đang đi công tác xa không về kịp, ai cũng thấy thiếu.

 

Rồi ba tiếng trống trường giòn giã vang lên, chúng tôi ngồi ngay ngắn vào ghế chờ buổi khai giảng bắt đầu. Hôm nay, chúng tôi vinh dự được ngồi ở hàng ghế đại biểu, đại diện cho những học sinh cũ về dự kỉ niệm ngày thành lập trường. Nhìn xuống từng dãy học sinh trước mắt, tôi nhớ về thời đi học da diết. Hồi đó, tôi cũng như các em, cũng mặc bộ quần xanh áo trắng đồng phục đó, cũng đội trên đầu chiếc mũ ca lô in hình logo trường và cũng chăm chú nghe những lời phát biểu của thầy cô trên bục. Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã đến phần cuối của buổi lễ. Nhìn những tiết mục văn nghệ đặc sắc, những vũ điệu của các em, những bài ca các em cất lên, tôi chợt nghĩ: “Các em học sinh bây giờ tài năng hơn trước rất nhiều!”.

 

Buổi lễ khai giảng đầu năm học mới kết thúc với dư âm vang vọng của những khúc ca về mái trường. Nhìn cảnh các em bước vội vào lớp để tiếp tục học những tiết còn lại, tôi bỗng quay sang Thanh:

 

- Này! Mày có muốn đi dọc hành lang các lớp với tao không?

 

Huyền Thanh gật đầu hưởng ứng:

 

- Tất nhiên là có rồi! Tao cũng muốn thấy cảnh các lớp học bây

 

giờ như thế nào?

 

Rồi hai chúng tôi kéo nhau đi, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.

 

Sau khi đi tham quan các lớp học, chúng tôi vội bước về phía góc sân trường, nơi những thành viên lớp chúng tôi đã họp mặt đông đủ. Khi đã ngồi vào ghế được tụi bạn giữ cho, Huyền Thanh rỉ tai tôi:

 

- Này! Nghe nói hôm nay cô Liễu cũng đến đấy! Mày còn nhớ cô

 

chứ?

 

- Sao tao quên được. Cô đã chủ nhiệm lớp mình suốt ba năm cơ mà.

 

Đang huyên thuyên với đám bạn, chúng tôi vội im bặt khi nghe tiếng mở cửa. Không ngoài dự đoán, cô chủ nhiệm thân thương của chúng tôi đây rồi. Cô vẫn như vậy, vẫn toát ra một vẻ nghiêm khắc mà lúc xưa chúng tôi đứa nào cũng sợ. Cô cất tiếng chào phá tan bầu không khí yên lặng:

 

- Chào các em!

 

Chúng tôi đòng thanh chào lại cô, rồi hỏi han cô rất nhiều điều, nhanh

 

đến nỗi cô không kịp trả lời mà bật cười thành tiếng:

 

- Các em cứ hỏi từ từ từng người một. Cô chỉ có một cái miệng

 

sao đấu nổi các em chứ!

 

Cả lớp cười rộ lên rồi dần nghiêm túc lại, xúc động cùng ôn về những kỉ niệm trước khi chia tay mái trường. Có đứa nhắc lại về buổi tiệc sinh nhật mà chúng tôi tổ chức cho cô năm cuối cấp rồi lên tiếng hỏi:

 

- Tụi bây có đứa nào còn giữ video quay buổi hôm đó không?

 

Một tiếng “có” cất lên. Chúng tôi vội chụm lại bên chiếc điện

 

thoại nhỏ xem. Từ cảnh cô bất ngờ khi vào lớp, bong bóng nổ khắp nơi, với chiếc bánh sinh nhật đặt ngay ngắn trên bàn cùng một hộp quà to. Tôi thấy nhớ ngày ấy vô cùng! Đến cảnh cả lớp hỗn loạn khi “cuộc chiến” quẹt bánh kem náo động cả dãy một thời, chúng tôi ai nấy đều bật cười. Tôi chợt nghĩ: “Hồi ấy đi học mong được trở thành người lớn đến như vậy mà bây giờ thành người lớn rồi, sao lại muốn trở về thời cắp sách đến trường thế nhỉ?”

 

Buổi họp mặt đã kết thúc mà trong lòng chúng tôi ai cũng lưu luyến không thôi. Đang nói mấy lời nhắn nhủ cuối cùng trước khi chia tay, cảnh vật trước mắt tôi dần nhòe đi. Dụi mắt vài cái, tôi hé nhìn, thấy trước mặt mình là một đống bài tập đang chờ lời giải. Tôi bất giác mỉm cười: “Thì ra đây chỉ là một giấc mơ”. Tuy giấc mơ đã qua đi nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thật, cứ như mình đúng là đã lớn và về thăm trường cũ. Những dư âm của buổi lễ kỉ niệm, buổi họp mặt lớp vừa xúc động vừa đầy tiếng cười. Tôi tự nhủ sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc còn cắp sách đến trường như bây giờ để những kỉ niệm đó sẽ luôn khắc sâu vào trí nhớ của tôi.

 

 

Các câu hỏi liên quan

+1 thích
2 câu trả lời 1.4k lượt xem
Tưởng tượng 20 năm sau, vào 1 ngày hè, em về thăm lại trường cũ... Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.
đã hỏi 4 tháng 10, 2019 trong Ngữ văn lớp 9 bởi hoangvy Cử nhân (3.7k điểm)
  • hoang-vy
0 phiếu
2 câu trả lời 2.7k lượt xem
Các bạn ơi ! Lập dùm mik giàn ý một đề văn nhé:       TƯỞNG TƯỢNG 10 NĂM SAU EM VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ Cám ơn các bạn rất nhiều, mong các bạn sẽ giúp đỡ mình, cám ơn rất nhiều ! (Các bạn lập dàn ý này thì ko bắt buộc là về thăm trường THCS, chúng ta có thể về thăm trường TIỂU HỌC,... cũn đc)
đã hỏi 9 tháng 12, 2016 trong Ngữ văn lớp 6 bởi nhokkonbaobinh Học sinh (125 điểm)
0 phiếu
2 câu trả lời 3.5k lượt xem
Mười năm sau em trở về ngôi trường đang học hôm nay. Hãy tưởng tượng và kể lại.
đã hỏi 9 tháng 12, 2016 trong Ngữ văn lớp 6 bởi abcddatdediia Thần đồng (1.1k điểm)
0 phiếu
2 câu trả lời 664 lượt xem
TƯỞNG TƯỢNG CÂU CHUYỆN VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ SAU 10 NĂM
đã hỏi 9 tháng 12, 2016 trong Ngữ văn lớp 6 bởi abcddatdediia Thần đồng (1.1k điểm)
+1 thích
1 trả lời 8.1k lượt xem
Trong giấc mơ , em lạc vào thế giới cổ tích và được gặp chàng dũng sĩ Thạch Sanh và được chàng tặng cho cây đàn thần . Nhờ vào nó em đã làm được nhiều việc giúp ích cho cuộc sông , hãy kể lại câu chuyện cổ tích diệu kì của em 
đã hỏi 2 tháng 4, 2017 trong Toán tiểu học bởi Phùng Ngọc Hiệp
0 phiếu
1 trả lời 685 lượt xem
Sau cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã có những ngày tháng phiêu lưu đầy mạo hiểm nhưng cũng hết sức thú vị. Tuy vậy, bài học đường đời đầu tiên sau sự việc xảy ra với Dế Choắt vẫn ám ảnh Dế Mèn. Em hãy đóng vai nhân vật Dế Mèn, tưởng tượng và kể lại cuộc nói chuyện của Dế Mèn và Dế Choắt nhân một ngày Dế Mèn trở về thăm ngôi nhà cũ đầy kỉ niệm của mình.
đã hỏi 25 tháng 3, 2020 trong Ngữ văn lớp 6 bởi penam2k8563 Học sinh (5 điểm)
+2 phiếu
1 trả lời 350 lượt xem
 [Lớp 6] Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường bằng tiếng anh
đã hỏi 10 tháng 12, 2017 trong Tiếng Anh lớp 6 bởi khoiclip Học sinh (252 điểm)
0 phiếu
1 trả lời 3.6k lượt xem
Hãy tưởng tượng và kể chuyện 10 năm sau em về thăm lại mái trường mà em đã học.
đã hỏi 2 tháng 12, 2016 trong Ngữ văn lớp 6 bởi lyhoanhnghi_1998 Học sinh (115 điểm)
0 phiếu
2 câu trả lời 141 lượt xem
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại một người thân đã xa cách lâu ngày.
đã hỏi 4 tháng 10, 2019 trong Ngữ văn lớp 9 bởi hoangvy Cử nhân (3.7k điểm)
0 phiếu
1 trả lời 2.5k lượt xem
Hãy kể lại giấc mơ gặp Sơn Tinh
đã hỏi 12 tháng 1, 2018 trong Ngữ văn lớp 6 bởi superdream Học sinh (105 điểm)
  1. luckyyhappyy07687

    305 Điểm

  2. PTG

    294 Điểm

  3. tnk11022006452

    165 Điểm

  4. minhquanhhqt160

    128 Điểm

Phần thưởng hằng tháng
Hạng 1: 200.000 đồng
Hạng 2: 100.000 đồng
Hạng 3: 50.000 đồng
Hạng 4: 20.000 đồng
Phần thưởng bao gồm: mã giảm giá Shopee, Nhà Sách Phương Nam, thẻ cào cùng nhiều phần quà hấp dẫn khác sẽ dành cho những bạn tích cực nhất của tháng. Xem tại đây
Bảng xếp hạng cập nhật 30 phút một lần
...