Bốn mùa trong năm đều mang những nét đẹp đặc sắc riêng, nhưng đối với tôi, mùa hè là lúc mà tôi ước mong tới nhanh nhất. Vì sau một năm học vất vả, hè là lúc tôi được nghỉ ngơi, được ba mẹ dẫn đi du lịch đó đây để giải trí. Mỗi năm vào mùa hè, tôi lại được ba mẹ dẫn đi du lịch ở một nơi. Nhưng có lẽ mùa hè năm ngoái là mùa hè mà tôi không bao giờ quên, đó là mùa hè tôi được trải nghiệm đi du lịch tại đảo Bình Ba, thuộc tỉnh Khánh Hòa.
Buổi sớm hôm ấy không như mọi khi, tôi thức dậy sớm hơn để chuẩn bị hành lý. Mẹ xếp cho tôi mấy bộ quần áo đẹp bỏ gọn vào chiếc va – li. Sau khi đã chuẩn bị xong, gia đình tôi chuẩn bị lên sân bay. Ngồi trên chuyến bay hạ cánh xuống Cam Ranh, trong lòng tôi nôn nao không ngừng, chỉ muốn thật nhanh tới nơi. Phút chốc máy bay đã hạ cánh, gia đình tôi lại di chuyển lên một chiếc xe trung chuyển để di chuyển tới cảng tàu ra đảo Bình Ba. Tại cảng có rất nhiều hành khách đang xếp hàng đợi tàu cập bến cùng gia đình tôi. Vì đây là cảng quân sự nên mọi người được kiểm tra tư trang và giấy tờ tùy thân rất kĩ, nếu bạn là người nước ngoài hoặc là kiều bào, bạn sẽ không được phép ghé thăm nơi đây. Sau một lúc thì gia đình tôi cũng được thông hành và bước lên ca – nô di chuyển ra đảo.
Khi vừa đặt chân xuống ca – nô, gia đình tôi được trưởng tàu phát cho mỗi người một chiếc áo phao để phòng sự cố xảy ra khi di chuyển. Ngay lúc bác lái tàu vừa nổ máy, tôi đã thấy rất phấn khích. Nhưng không lâu sau đó, tôi đã thấy hơi lo lắng, sợ hãi. Bởi ca – nô chạy lướt trên mặt sóng biển rất nhanh, có những khúc cua nghiêng hẳn người một góc bốn mươi lăm độ làm tôi thót tim. Tuy rất sợ nhưng tôi cũng thấy rất thú vị. Nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn muốn di chuyển bằng ca – nô thay vì tàu lớn. Trong lúc di chuyển, chúng tôi được nghe chú hướng dẫn viên du lịch thuyết minh về cảng quân sự Bình Ba. Chú chỉ tay về phía tàu ngầm quân sự đang di chuyển, tôi nhìn theo và hết sức thán phục, xen lẫn tự hào. Đất nước mình có một hệ thống phòng ngự vững chắc đến thế. Vì ca – nô có vận tốc rất cao nên chỉ hai mươi phút đã cập bến. Gia đình tôi đặt những bước chân đầu tiên xuống đảo Bình Ba.
Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với nơi đây là mọi thứ đều rất giản dị, đơn sơ, không giống những vùng du lịch biển khác. Vì Bình Ba chưa được khai thác du lịch triệt để, nên vừa hoang sơ, nhưng cũng không kém phần nhộn nhịp. Nơi đây cũng giới hạn lượng khách du lịch mỗi ngày nên tôi thấy rằng nó không quá đông đúc, nhưng cũng đã đủ tươi vui. Điều này làm tôi dễ chịu hơn so với những nơi du lịch đông nghịt người khác.
Gia đình tôi di chuyển tới một nhà nghỉ gần đó. Một điều đặc biệt ở đảo này nữa đó chính là tại đây chưa có khách sạn được xây dựng dù là khu du lịch. Ở đây, mọi khách du lịch đều ở dạng nhà nghỉ, nhà dân, rất gần gũi, thân thuộc. Bác chủ nhà còn nói với gia đình tôi rằng, nước sinh hoạt ở đây cũng còn chưa nhiều, vì còn là vùng hoang sơ. Điều này làm tôi vô cùng thích thú, bởi lẽ tôi thích những điều còn nguyên vẹn, chưa khai thác quá nhiều như thế.
Sau khi đã ổn định chỗ ở, ba mẹ dẫn tôi ra biển chơi. Biển nơi đây cũng khác so với những vùng biển khác, nước biển trong veo, xanh ngát, không gợn chút bụi bẩn. Nước trong và sạch tới mức tôi có thể thấy những đàn cá con nhỏ tí bơi xung quanh chân mình. Tôi thích thú chơi đùa với chúng, ngâm mình trong làn nước lành lạnh. Thời gian trôi qua hai tiếng mà cứ ngỡ như hai phút, hoàng hôn cũng đã dần buông nên tôi đành di chuyển về nhà nghỉ. Vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, tôi thấy bóng mặt trời đỏ vàng cả vùng biển trông thật đẹp làm sao.
Buổi sáng hôm sau, ba mẹ gọi tôi dậy thật sớm để đi ngắm bình minh ở biển. Bình minh là thời khắc mặt trời chưa lên cao, chỉ mới vừa kịp nhú lên ở phía xa xa. Là khoảnh khắc màn đêm không còn bao trùm lấy mọi cảnh vật nữa, nhường chỗ cho một ngày mới có nhiều niềm vui và tin yêu hơn. Bầu trời bình minh chưa sáng hẳn mà chỉ le lói chút vệt sáng đỏ vàng. Dưới lớp mây trôi hững hờ trên cao, tôi thấy bác mặt trời ấp e mình sau đó. Đâu đó xa xa tôi thấy những cánh chim trời chao nghiêng những đôi cánh nhỏ, mới sáng tinh mơ chúng đã vỗ cánh bay không ngừng.
Tôi đứng trên bãi cát vàng cảm nhận từng làn không khí se se lạnh của biển cả lúc bình minh. Gió ở đây không như nơi thành phố nhộn nhịp tôi ở. Nó lành lạnh trong lành, cảm giác như không vương chút bụi bẩn. Nó thoang thoảng hương vị đặc trưng của biển cả khiến người ta mê đắm. Gió thổi những hàng phi lao đung đưa như những chiếc chuông gió lắc lư. Gió thổi vào từng đợt sóng biển khiến nó cuồn cuộn hừng hực, cứ vỗ rì rào ngân lên khúc trường ca bất tận. Gió lả lướt hôn vào từng cảnh vật, con người nơi đấy khiến mọi thứ đều có chút dao động.