Trong bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, hình ảnh "ánh trăng im phăng phắc - đủ cho ta giật mình" được sử dụng để miêu tả tâm trạng của nhân vật trữ tình. Nhân vật trong bài thơ đang trải qua một cảm xúc rất mạnh mẽ, có thể là sự đau khổ, buồn bã, cô đơn hoặc những cảm xúc khác.
Hình ảnh "ánh trăng im phăng phắc" cho thấy sự bất ngờ, đột ngột và khó hiểu của tình trạng tâm trí của nhân vật. Trăng được miêu tả là "im phăng phắc", tức là không có tiếng ồn nào, không có chuyển động gì, nhưng lại đủ để khiến cho nhân vật "giật mình". Điều này cho thấy tâm trạng của nhân vật đang rất nhạy cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh.
Hình ảnh này cũng cho thấy sự tương phản giữa bầu không khí yên tĩnh của đêm trăng và tâm trạng đầy xáo động của nhân vật. Điều này càng làm nổi bật thêm sự cô đơn, buồn bã và tuyệt vọng của nhân vật.
Tóm lại, hình ảnh "ánh trăng im phăng phắc - đủ cho ta giật mình" giúp ta hiểu rõ hơn về tâm trạng của nhân vật trữ tình trong bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, đặc biệt là sự nhạy cảm, bất an và cô đơn của nhân vật.